Chưa đến một lúc, Mạc Thanh Yên liền nhìn thấy thân ảnh từ thang máy đi ra. Áo sơmi đen, cùng với quần đen, cổ tay áo được cuốn lên, liền lộ rõ cánh tay trắng nõn rắn chắc.
Người bình thường mặc áo sơmi đen rất không phù hợp, quá mức lạnh lùng, cùng nghiêm túc.
Chính là hắn mặc trên người lại rất phù hợp. Tôn lên làn da trắng thanh lãnh của hắn, hơi thở yêu nghiệt càng ngày càng dày đặc.
Chỉ là trên mặt hắn có một vệt ửng đỏ, so với lúc hắn bình thường khác nhau hoàn toàn.
Hắn bước thật nhanh tới, cầm lấy tay cô,:" Đi. "
Đầu đau tới mức muốn nứt ra, thầm nghĩ nhanh chóng lên phòng nằm, bởi vì mỗi bước đi, như có gì đâm đầu hắn.
Mạc Thanh Yên quay người đến đại sảnh hỏi hai cô gái,:" Bây giờ tôi có thể đi lên được không? ".
Hai cô gái bây giờ bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, nếu các cô biết cô ta đi tìm tổng tài, cho các cô mười lá gan cũng không dám để tổng tài xuống đón tiếp. Vì vậy liền lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Hai mắt Lệ Đình Tuyệt quét qua: " Hai người không cho cô ấy lên? "
Sắc mặt rõ ràng rất kém, tuy rằng có hai vệt đỏ ửng, chính là bộ dáng lạnh lùng vẫn rất dọa người.
"Tổng tài, thật xin lỗi, chúng tôi không biết cô ấy đến tìm ngài."
Lệ Đình Tuyệt đem Mạc Thanh Yên kéo vào trong lòng ngực, hướng về hai người kia nói: "Về sau cô ấy có thể tùy tiện ra vào."
Nói xong liền mang Mạc Thanh Yên hướng đến thang máy bước vào.
Hai cô gái có chút phát ngốc, lúc nảy tổng tài thế mà lại rất bá đạo, thật sự là đẹp đến ngây người.
Vị tiểu thư kia mệnh cũng tốt quá đi, vì cái gì mà người tổng tài thích không phải là mình?
Mạc Thanh Yên đã sớm quen thói bá đạo của hắn, thẳng đến khi vào thang máy, cô mới hướng sang một bên lùi lại, cũng không sinh khí:
"Anh bị bệnh?"
Có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn rất cao, hơn nữa nhìn bộ dáng mỏi mệt như vậy, không phải bị bệnh thì là cái gì?
Lệ Đình Tuyệt chắp hai tay lại, hai mắt trướng đau, híp lại một chút. Sau đó liền tà khí nhìn cô, chống lại ánh mắt thâm thúy của cô:
"Đúng vậy, có chút phát sốt."
Mạc Thanh Yên nghĩ chính mình mang đồ đến, vốn là nên trả lại cho hắn. Cũng không nghĩ đến việc xen vào chuyện của người khác, nhưng lại có chút không đành lòng.
"Đi bệnh viện đi, nhiệt độ rất cao, cẩn thận cháy hỏng đầu óc."
Nhìn đến thần sắc trong mắt của cô, hai mắt hơi đổi. Thật muốn biết nàng đang nghĩ tới cái cái gì?
Vì thế nâng tay vây cô lại trong thang máy, xấu xa cười, ánh mắt hồng hồng.
"Em ở quan tâm tôi?"
Mạc Thanh Yên nhanh chóng tránh đi ánh mắt của hắn, nhìn sang bên kia.
"Không có, việc anh sống hay chết không liên quan gì đến tôi. Chính là tôi chỉ sợ càng nhiều tên ngốc quốc gia càng thêm gánh nặng."
"A......"
Nhìn thấy cô ngay cả bộ dáng cũng không hoảng chút nào, Lệ Đình Tuyệt khẽ cười, tay trái sờ nắm khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô.
"Yên tâm, chỉ là một chút bệnh vặt, cũng không chết được. Tôi đã trải qua nhiều sóng gió, nên chết thì cũng đã chết rồi."
Không đầu không đuôi nói một câu, chính là từ trong miệng anh ta nói ra, nghe rất kỳ quái. Hắn là đại thiếu gia của Lệ gia, có thể trải qua sóng to gió lớn gì, đến mức phải chết đâu?
Mạc Thanh Yên nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, đáy lòng nổi lên một tia tò mò, hắn thật sự đã phải trải qua những gì? Bộ dạng xấu xa lại bỉ ổi. Thân phận của hắn hiển hách đến như vậy, gia giáo của hắn hẳn là phải tốt lắm chứ.
Vào thời điểm cô đang thất thần, liền bắt lấy thân thể của cô, bên tai là tiếng hít thở đều:
"Mệt quá, cho ta dựa vào ngươi một lúc."
"Này, Lệ Đình Tuyệt...... anh cách xa tôi một chút, này......"
Chính là người nào đó mặc kệ, cánh tay đặt tại cổ của cô, cằm đặt trên vai của cô, ngực dán sát phía sau lưng, hai mắt nhắm lại.
Sau đó liền nghe được hắn thở nhẹ một hơi, "Có em ở bên người tốt lắm."
Cô gái này làm cho hắn thật thoải mái, có cô ở bên người, ngửi thấy mùi hương của cô, cũng thả lỏng đi nhiều, giống như cởi bỏ tất cả được gánh nặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT