Mạc Thanh Yên cuối cùng có thể hít thở tự do, đại não cũng thanh tỉnh, cô cầm lấy túi xách của mình liền chạy ra ngoài.

Lệ Đình Tuyệt muốn đuổi theo cô, nhưng mà lúc này nếu đi ra ngoài người khác liếc mắt sẽ thấy được phản ứng của anh. Vì thế chỉ có thể đen mặt ngồi vào ghế sô pha để mình bình tĩnh một lát.

Mạc Thanh Yên vừa ra khỏi cửa liền thuê xe về nhà, trên đường về tim cô đập nhanh vô cùng, mặt cũng đỏ. Cô không hiểu đây là cảm giác gì, dù sao thì bốn phía xung quanh đều tràn ngập trái tim màu phần hồng.

Bản thân giống như bị màu hồng bao vây, cô hít sâu một hơi.

Muốn để cho mình bình tĩnh lại nhưng trong đầu vẫn vang lên câu nói của anh: "Tiểu Yên, tôi yêu em! Tiểu Yên, tôi yêu em! "

Cô dùng sức lắc đầu, tài xế ngồi phía trước mở miệng nói: "Cô gái,nhìn cô thế này, có phải vừa được bạn trai cầu hôn không hả? "

Bởi vì nhìn chiếc nhẫn trên tay cùng với khuôn mặt đỏ bừng của cô, bác tài xế đã gặp nhiều trường hợp như thế này.

Mạc Thanh Yên nghiêm nghị trả lời: "Bác tài, bác đoán sai rồi, tôi đã làm mẹ của ba đưa bé. "

Thấy cô như thế bác tài cũng chỉ cười cười, chuyên tâm lái xe.

Mà Mạc Thanh Yên lại cảm thấy không được tự nhiên. Tại sao mình lại giống một thiếu nữ hoài xuân rồi, ngay cả người ngoài cũng nhìn ra tâm sự của cô. Cô và Lệ Đình Tuyệt tuyệt đối không thể có kết quả.

Cho nên nhất định phải đem ngọn lửa vừa mới nhen nhóm này dập tắt.

Về đến nhà, dì Lưu mở cửa cho cô, cô thay giày,có chút mệt mỏi hỏi.

"Bọn nhỏ đã ngủ chưa ạ? "

Dì Lưu chỉ chỉ trên tầng: " Băng Khối và Dương Quang vẫn đang chờ con. "

Mạc Thanh Yên nhìn lên tầng hai, hai tên nhóc mặc áo ngủ giống hệt nhau, ngồi ở bên cạnh lan can nhìn cô.

Biết rõ hai đứa con trai tinh quái, chuyện gì cũng không thể giấu nổi bọn nhóc, vì vậy cô chào dì Lưu rồi lên tầng.

"Hai đứa con sao muộn như vậy còn chưa đi ngủ? "

Băng Khối đi về phòng mình, vừa đi vừa nói: "Chờ mẹ, chúng ta phải nói chuyên. "

Dương Quang thì cười vui vẻ chạy tới ôm lấy cô: "Mummy, hôm nay Dương Quang rất nhớ mummy."

Tên nhóc này tinh quái nhất, bé nói như thế nhất định là có chuyện gì muốn yêu cầu.

Mạc Thanh Yên vỗ vỗ đầu bé: "Đi thôi, về phòng của các con. "

Trang trí trong phòng dùng màu lam làm chủ đạo, trên giá sách bày đầy mô hình ô tô, vừa nhìn liền biết hai đứa nhỏ này rất thích đua xe.

Dương Quang mím môi cười: "Mummy, nghỉ hè con muốn đi xem đua xe, mẹ có thể đi cùng tụi con không?"

Đây chính là yêu cầu của nhóc này? Mạc Thanh Yên nhướn lông mày: "Có thể. "

Băng Khối ôm một xấp ảnh chụp đi tới, để ở trước mặt Mạc Thanh Yên. Cô cầm lấy xem từng cái một. Đều là hình Lệ Đình Tuyệt hôn cô, không khỏi nhíu mày.

"Những thứ này ai đưa cho con? "

Hình ảnh của cô và Lệ Đình Tuyệt vậy mà dễ dàng bị người khác chụp được, quả thực nghĩ mà sợ.

Khuôn mặt tuấn tú của Băng Khối hiện lên một nụ cười lạnh: "Mummy, chú trần nói mẹ và Lệ Đình Tuyệt là kẻ địch, vì sao có thể cùng hắn hôn môi? Mummy, chúng con không muốn mẹ bị tổn thuơng, cho nên tốt nhất vẫn là cách xa hắn một chút. "

Những thứ này là do Trần Bang Thạc, anh họ của Mạc Thanh Yên, sai người điều tra. Hơn nữa còn nói chuyện này cho hai đứa trẻ, để chúng khuyên Mạc Thanh Yên thấy rõ sự thật, cô và Lệ Đình Tuyệt sẽ không có kết quả nào.

Mạc Thanh Yên sắc mặt thay đổi, ảnh chụp của cô và Lệ Đình Tuyệt bị bày ra trước mặt hai đứa con trai như vậy khiến cô có chút không thoải mái.

Cô cười nhạt nói: "Mẹ biết rồi, hai đứa yên tâm, giữa mẹ và Lệ Đình Tuyệt không có chuyện gì. "

Dương Quang lại mỉm cười đầy tà khí: "Mummy, chiếc nhẫn này thì sao? "

Mạc Thanh Yên vội vàng đưa tay ra sau lưng: "Ha ha, chiếc nhẫn này mẹ mới mua. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play