Thuyền về tới bờ, Lệ Đình Tuyệt giao lại cho người giúp việc, đem đài sen này giao cho Mạc Thanh Yên.

Hai người mới đi về lầu chính, tâm tình Mạc Thanh Yên rất tốt. Đã rất lâu rồi không được thư giãn như vậy, thật thoải mái.

" Đại thiếu gia, Mạc tiểu thư, lão gia bảo hai người đến phòng ăn, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Mạc Thanh Yên cũng đói bụng, vì thế liền cười đáp,

"Được rồi, chúng tôi qua luôn đây."

"Tiểu Duyệt, ngươi đi đi."

Lệ Đình Tuyệt nói xong liền quay người lại, mặt đối mặt với Mạc Thanh Yên, bộ dạng rất trịnh trọng.

"Anh nói với ông nội hôn ước của hai chúng ta không huỷ bỏ, và sẽ nhanh chóng kết hôn, em có ý kiến gì không?"

Mạc Thanh Yên liên tục lắc đầu, "Có ý kiến, tôi vẫn chưa nói muốn cưới anh. Lệ Đình Tuyệt, anh đừng ép tôi có được không hả."

Nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn liền tối sầm lại, có cảm giác nói không rõ ràng với hắn, dù sao không ghét là được rồi. Nhưng cũng không có cảm giác muốn ở cùng hắn.

Lệ Đình Tuyệt khẽ gật đầu, "Hiểu rồi."

Sau đó vẻ mặt lạnh lùng đi về phía trước, bước chân rất mạnh, Mạc Thanh Yên xách cái túi, tự mình đi đến chỗ ban đầu bị lôi đi. Đợi hắn đi xa rồi mới đi.

Dù sao quan hệ giữa cô và hắn không thích hợp để khiến người khác nghĩ nhiều, nên tách ra đi thì tốt hơn.

Phòng ăn nhà Lệ gia được trang trí rất đẹp, được thiết kế theo phong cách cổ điển của Anh quốc hoàng thị. Mạc Thanh Yên bước vào liền ngửi thấy mùi thức ăn và mùi rượu. Đại gia tộc của Lệ gia khó tránh khỏi có nhiều người.

Ông Mạc thấy cô bước vào liền gọi cô.

"Tiểu Yên, ngồi bên cạnh ông nội."

Thanh Yên cười mỉm rồi đi tới. Sau khi ngồi xuống liền nói chuyện phiếm với ông một lúc.

Lệ Đình Tuyệt mới tiến vào, hắn đã thay quần áo, áo sơmi trắng và quần dài đen. Tuỳ ý mặc nhưng lại đem đến cảm giác rất thanh tú.

Trong phòng đột nhiên im lặng, mọi người đều nhìn về phía bên này.

Ông Lệ gọi hắn, "Tuyệt, ngồi bên này."

Hắn đi đến bàn đó, bên cạnh ông Lệ có hai vị trí trống, bên cạnh Mạc Thanh Yên và Mạc Thanh Tuyết cũng trống. Hắn lập tức ngồi bên cạnh Mạc Thanh Yên, đối diện một giây với Mạc Thanh Yên.

Sau đó liền dời đi không một tiếng động và nói chuyện với người bên cạnh.

"Kiêu, con cũng ngồi lại đây."

Lệ Dạ Kiêu cũng là một trong những đứa cháu nội ông yêu quý,cũng rất cưng chiều hắn.

Hai đứa cháu nội bên cạnh ông Lệ đều rất xuất sắc.

Mạc Thanh Yên nhìn thoáng qua Lệ Dạ Kiêu, hắn mặc một bộ màu lam tối, hai mắt đen như mực, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng. Nếu so sánh giữa hắn và Lệ Đình Tuyệt thì Lệ Đình Tuyệt giống như yêu quái tu hành ngàn năm, tà mị mà dày dặn.

Mà Lệ Dạ Kiêu lại giống như chúa tể tăm tối, khí phách mà hung tàn.

Hắn phát hiện Mạc Thanh Yên nhìn hắn, con mắt nhìn lại, ánh mắt quá mức hung ác, Mạc Thanh Yên nhanh chóng chuyển hướng.

Ông Lệ mở miệng nói: "Chúng ta lại không có hôn ước với Mạc gia, sau này chỉ là bạn tốt, hy vọng các con sau này sẽ đối xử tốt với người của Mạc gia."

Đây cũng là nỗi lo lắng của ông Mạc và ông Lệ. Rõ ràng hôn ước này là để hai nhà được thân mật hơn, nhưng hai cô cháu gái lại vì chuyện hôn sự mà chịu nhục. Cho nên đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần các cháu vẫn ổn là được rồi.

Lúc này có người mở miệng, là thím ba nhà Lệ Đình Tuyệt, "Bố, cháu gái con mới du học ở nước ngoài về, hay để con giới thiệu con bé cho Tuyệt."

Mặt cô ta hiện lên ý cười, nếu cưới chỉ có thể gả cho Tuyệt, như vậy thì sau này địa vị của cô ta càng ổn định hơn, sẽ không có ai dám bắt nạt cô ta nữa.

Mặt Lệ Đình Tuyệt cũng không thay đổi, cầm đũa ăn đồ ăn ở trên bàn, dường như đã quen thuộc với việc giới thiệu bạn gái như thế này rồi.

Ông Lệ liếc nhìn Lệ Đình Tuyệt, biết hắn không thích như vậy, vì vậy liền trực tiếp trả lời.

"Chuyện của Tuyệt tạm thời không nhắc tới nữa, nó vẫn còn trẻ, giờ lập nghiệp trước đã."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play