Hắn nằm trên ghế dài ở trên bờ, đeo kính râm, phần bụng bị thương đã khỏi rồi, chỉ có vết sẹo là rất rõ ràng.

Nửa giờ sau Mạc Thanh Yên đến, cô nổi giận đùng đùng tiến vào, thấy bên trong chỉ có ba đứa trẻ, còn có Lãnh Nhiên, những người khác đều là nhân viên làm việc. Biết được tên này đã bao hết ở đây, lại còn bên cạnh mấy đứa trẻ đều có người đi theo.

Cô nghe thấy nước là phát run, cảm giác bất lực trong nước năm đó, cả đời cô không muốn thử lại.

Lệ Đình Tuyệt thấy cô đến, ý cười ở khoé miệng càng sâu sắc.

" Mạc Thanh Yên, mau đi thay quần áo đi."

Hắn đã chuẩn bị bộ bikini gợi cảm cho cô, hắn rất muốn thấy nên mới dẫn bọn trẻ tới công viên nước chơi.

Mạc Thanh Yên đến chỗ hắn, "Tôi không thay, Lệ Đình Tuyệt, tôi cảnh cáo anh. Tôi với anh không thân thiết, sau này không được tuỳ tiện đưa những đứa trẻ của tôi đi."

Khuôn mặt xinh đẹp của cô lạnh băng, thật sự không vui, người đàn ông này luôn lấy những thứ quan trọng nhất của cô. Khiến cô muốn đánh trả cũng không đánh lại được, chỉ có thể bị hắn dắt mũi.

Nhìn thấy cô kích động như vậy, khuôn mặt đều đỏ lên, lại giống bộ dạng lần đầu gặp mặt. Kỳ thật hắn cảm thấy cô gái như cô nên được yêu chiều, cô chỉ cần vui vẻ là được.

"Tôi muốn làm dượng bọn nhỏ? Cô thấy như thế nào?"

Người nào đó cười rất xảo trá, thốt ra không biết xấu hổ.

Hắn đứng dậy, tư thế cao lớn, lộ người ra, bên dưới là chiếc quần bơi màu xanh, dáng người đẹp không nói nên lời. Đi từng bước tới gần Mạc Thanh Yên, hai mắt nhìn chằm chằm cô.

"Ừ? Sao nào?"

Người đàn ông quái quỷ lại gần cô, cô chỉ có thể lùi lại từng bước. Đến khi một tiếng "phù" vang lên, Mạc Thanh Yên rơi xuống nước.

Lệ Đình Tuyệt nhếch miệng cười xấu xa, "Quần áo ướt rồi, xem cô có thay hay không."

Hắn nghĩ rằng cô cũng biết bơi, vì ba đứa trẻ đều biết bơi, cô chắc chắn cũng biết.

Nhưng sau khi Mạc Thanh Yên rơi xuống nước, lại không ngừng giãy dụa, cô sợ nhất là nước. Căn bản không biết bơi, cho nên cô lúc này vô cùng hoảng sợ.

Nước xộc vào mũi cô, rất khó chịu. Đập thình thịch mấy cái rồi lại chìm xuống, cô cảm giác mình sắp chết rồi.

Nụ cười trên miệng Lệ Đình Tuyệt cứng đờ, liền vứt bỏ kính râm, nhảy xuống nước. Ôm lấy cô, ngoi lên mặt nước. Cô mềm nhũn trên người hắn, Lệ Đình Tuyệt thầm mắng một tiếng.

"Ô, cô không biết bơi sao?"

Nhưng cô gái này đã mất đi cảm giác, hắn nhanh chóng ôm cô lên bờ, đặt thẳng người. Sau đó bắt đầu ấn ngực cô, ba đứa nhỏ chạy tới.

Lãnh Nhiên cũng chạy tới, "Tuyệt, hai người cãi lộn gì vậy?"

Nhìn thấy Mạc Thanh Yên trên mặt đất liền nhanh chóng nhắc nhở, "Mau hô hấp nhân tạo."

Lệ Đình Tuyệt liền hít một hơi, rồi thổi vào trong miệng cô. Liên tiếp vài lần, cô mới ho khan, sặc ra chút nước.

Tóc ướt sũng rủ xuống mặt, liền giơ tay tát Lệ Đình Tuyệt.

"Tên khốn nạn này, muốn tôi chết sao?"

Hại cô chết một lần rồi còn muốn hại cô thêm lần thứ hai sao, thật là hận hắn mà.

Cô tựa vào lòng hắn, khóc nhẹ. Bởi vì nước với cô mà nói, đúng là một ác mộng.

Băng Khối và Dương Quang đau lòng, "Dì không biết bơi, chú thật ngốc, sau này bọn con không đi chơi với chú nữa."

Trong mắt Angela đầy nước, chớp chớp mắt. Cô rất sợ mẹ chết, thật sự rất sợ. Lần này cô cũng không đứng về phía chú đẹp trai nữa, liền giúp các anh dìu Mạc Thanh Yên.

Lệ Đình Tuyệt thở nhẹ, vừa rồi hắn cũng rất sợ, sợ cô chết, cảm giác này thật không tốt.

Vì thế ánh mắt chuyển sang nhìn Lãnh Nhiên, để hắn đưa những đứa trẻ đi, hắn không muốn rời khỏi nha đầu này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play