Nhìn thấy cô vất vả như vậy, Lệ Đình Tuyệt muốn làm cánh chim để cô tốt hơn một chút.
Ít nhất về sau không cần bán mạng như vậy, hơn nữa hắn cũng rất thích giữ cô ở bên cạnh mình.
Mạc Thanh Yên trầm mặt, "Lệ Đình Tuyệt, đừng nói chuyện này trước mặt trẻ nhỏ."
Lệ Đình Tuyệt chau mày, "OK, đợi khi nào cô gả cho tôi thì nói với chúng."
"Anh..."
Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, hai bé nam đẹp trai đi vào, theo sau còn có một người phụ nữ.
"Ngũ tiểu thư, thật may là cô không sao. Tiên sinh đã đưa dì Tiền và tiểu Văn đến đây, là tôi không chăm sóc tốt cho cô."
Mạc Thanh Yên cười cười, "Không sao, thật sự không sao, cô Lưu cô đừng tự trách mình như vậy."
Cô Lưu chống cái bàn nhỏ lên, đặt bát canh xuống, để trước mặt cô.
Băng Khối và Dương Quang sau khi nói chuyện với Mạc Thanh Yên mới hướng ánh mắt về phía Lệ Đình Tuyệt.
" Cho dù chú cứu dì thì bọn con cũng không cảm kích đâu, chú tránh xa dì ra một chút."
Băng Khối lạnh lùng nói, bàn tay nhỏ bé khoanh trước ngực, không vui nhìn hắn.
Dương Quang cười đầy tà khí, "Chú ơi, dì con rất xinh, cho nên có rất nhiều người theo đuổi. Chú chỉ là một trong số đó, nhưng dì tuyệt đối sẽ không để ý chú. Dì có bọn con là đủ rồi, bọn con sẽ bảo vệ dì, chú đừng có chú ý gì đến."
Hai đứa nhỏ này vừa đến đã áp đảo tinh thần hắn, khiến hắn biết rằng, cô gái này không dễ theo đuổi, cũng không dễ bị bắt nạt.
Không khỏi cong môi, hắn giơ tay lên vuốt tóc trước trán hắn, "Chú biết, chú không hy vọng hão huyền, nhưng chú thích."
Angela nghe không hiểu cuộc đối thoại của họ, nhưng nhìn vẻ mặt có thể thấy được các anh không thích chú, do đó liền đứng trước mặt hắn.
"Anh, chú đưa dì đến bệnh viện, chú là người tốt, không giống những người xấu đó."
Theo như bọn chúng nói chuyện Lệ Đình Tuyệt hiểu được, ruồi nhặng bên cạnh cô gái này rất nhiều, hơn nữa đã gặp không ít kẻ lợi dụng.
Những đứa trẻ này cẩn thận như vậy, đã biết bảo vệ cô rồi.
Cô Lưu thấy Mạc Thanh Yên ăn canh, trong lòng vui mừng. Sau đó mới đưa ánh mắt nhìn Lệ Đình Tuyệt, "Lệ thiếu gia, cám ơn cậu."
Lệ Đình Tuyệt quay lại, gật nhẹ đầu.
"Đừng khách sáo."
" Mạc Thanh Yên, cô hãy nghỉ ngơi đi, tối tôi đến thăm cô."
Nói xong hắn đứng dậy chào tạm biệt, sau khi ra khỏi phòng bệnh, hắn đến văn phòng của bác sĩ chữa trị chính.
Chủ nhiệm nhìn thấy hắn đến, nhanh chóng đứng lên đón tiếp.
Hắn ngồi trên ghế sô pha, cầm điếu thuốc rồi chậm rãi hít một hơi.
"Sức khoẻ của cô ấy phải điều trị như thế nào?"
Chủ nhiệm hiểu được người hắn nói là ai, người có thể khiến Lệ Đình Tuyệt căng thẳng như vậy rất hiếm gặp. Biết được vị trí của vị tiểu thư kia nên càng phải để ý.
" Lệ thiếu, Mạc tiểu thư không sao, ngày mai là có thể xuất viện. Chỉ là dạ dày của cô ấy không được tốt, cái này phải mất thời gian dài, phải từ từ điều trị. Ở đây tôi có mấy đơn thuốc, anh đưa cho giúp việc đi mua theo đơn này, một năm sau, hoàn toàn có thể chữa khỏi."
Lệ Đình Tuyệt nhìn đơn thuốc trong tay, bỏ vào túi. "Chủ nhiệm Lý, để cô ấy ở đây mấy hôm đi."
Hắn muốn cho cô biết, hậu quả của việc không quý trọng sức khoẻ. Khóe miệng hắn lộ ra ý cười xấu xa, nghĩ đến bộ dạng của cô, hắn lại vô cùng vui vẻ.
"A?"
Vẻ mặt chủ nhiệm Lý khó hiểu, còn có người thích nằm viện sao?
Lệ Đình Tuyệt dập tàn thuốc, con ngươi híp lại, "Chữa khỏi rồi mới cho cô ấy về."
"Được rồi."
Hắn kính cẩn đáp, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Buổi tối, trong tay Lệ Đình Tuyệt đem đến một cái bình ấm, đi vào phòng bệnh. Angela đã ngủ, còn hai cậu bé cũng buồn ngủ díu mắt rồi, không ngừng ngồi ngáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT