Cô cắn môi, đôi mắt hướng về phía Lãnh Nhiên.

"Không phải có anh sao?"

Hắn không phải bạn bè anh ta sao? Hắn đến chăm anh ta vừa tốt.

Lãnh Nhiên nhanh chóng nhìn thời gian, "A, giờ tôi có cuộc họp, rất gấp, nhất định phải đi, bằng không tôi chắc chắn sẽ ở lại chăm cậu ấy."

Nửa đêm rồi, anh họp với ma à?

Lệ Đình Tuyệt thấy cô dừng bước, hơn nữa còn tin tưởng năng lực làm việc của Lãnh Nhiên. Vì vậy liền lấy điện thoại ra, gọi vào máy bàn trong nhà.

"Alo?"

Cô Trương vẫn chưa ngủ, cô nhận điện thoại.

" Cô Trương, hôm nay cô nghỉ đi, lập tức rời khỏi nhà bằng cửa sau."

Cô Trương nghe thấy lời hắn nói rất cấp bách, cô rất hiểu Lệ Đình Tuyệt, muốn cô rời khỏi nhà nhất định là có việc. Vì thế tắt điện thoại xong liền rời khỏi nhà bằng cửa sau.

Lệ Đình Tuyệt cười như không cười nhìn về phía xa, Mạc Thanh Yên theo Lãnh Nhiên quay lại, cửa xe được mở ra.

"Tuyệt, cô ấy bằng lòng chăm sóc cậu, cậu cũng đừng bắt nạt người ta."

Lãnh Nhiên chớp mắt, cuối cũng đã giữ bà cô này ở đây.

Lệ Đình Tuyệt thò tay ra, "Dìu tôi."

Thấy bộ dạng đầy tà khí của hắn, Mạc Thanh Yên thật sự muốn rời đi. Có điều cô lại không muốn nợ tình người đàn ông này, chuyện của năm năm trước, cô nhất định sẽ đòi lại.

Hôm nay thấy hắn cứu mình, cô cũng không so đo với hắn.

Cô thực hiện xong mục tiêu trong lòng, mặt không chút biểu cảm thò tay dìu hắn.

Lệ Đình Tuyệt sau khi xuống xe, một bàn tay đặt trên vai cô, để cô dựa vào lòng hắn. Cô muốn giãy dụa, nhưng khuôn mặt bị thương của người đàn ông này lộ ra ý cười bỉ ổi.

" Quan tâm người bị thương một chút đi."

Mạc Thanh Yên nén cơn giận lại, được rồi.

Lãnh Nhiên nhìn thấy bộ dạng của hai người, liền vẫy tay với Lệ Đình Tuyệt.

" Có việc gì thì gọi cho tôi."

"Cút..."

Người nào đó gầm nhẹ một tiếng, Lãnh Nhiên nhanh chóng vào trong xe, đáp: "Ta cút đây."

Mạc Thanh Yên thấy xe hắn rời đi, liền dìu Lệ Đình Tuyệt vào trong biệt thự.

"Anh tốt với bạn bè quá đấy."

Lệ Đình Tuyệt gục đầu trên vai cô, không nói gì. Đối với Lệ Đình Tuyệt mà nói, hắn đối với ai cũng giống nhau. Lạnh lùng, vô tình. Nhưng chỉ có ai quen biết mới hiểu hắn.

Lệ Đình Tuyệt ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Mạc Thanh Yên thở phì phò.

"Giúp việc nhà anh đâu, gọi cô ấy xử lý vết thương cho anh đi."

Người con trai này cao lớn, vịn trên người cô nặng muốn chết. Cô giơ tay lên xử lý lại, rồi nhìn vết thương của hắn.

Lệ Đình Tuyệt tự mình gỡ nút thắt, "Buổi tối cô Trương không ở đây, cho nên bây giờ chỉ có hai chúng ta thôi.

Rõ ràng là muốn cô xử lý rồi.

" Đối diện cái tủ để đồ có tủ thuốc, cô cầm đến đây."

Lông mày hắn nhíu chặt, liền cởi bỏ quần áo, đồng thời kêu nhỏ một tiếng. Máu ở trên mặt đã khô, khi cởi quần áo bị kéo vào rất đau.

Mạc Thanh Yên nhanh chóng mở tủ thuốc, nhìn vết thương đó, rồi nhíu chặt lông mày.

"Dường như bị thương rất sâu, hay là chúng ta đến bệnh viện."

Vẻ mặt Lệ Đình Tuyệt rất căng thẳng, lấy thuốc ra, tự mình chuẩn bị.

"Không cần, bị thương thế này không là gì cả."

Kỳ thật con dao này đâm không sâu, lúc ấy hắn kịp thời tránh được, chỉ bị thương ngoài da, không bị thương vào bên trong.

Mạc Thanh Yên nhận thuốc trong tay hắn, nhanh nhẹn xử lý vết thương, đến khi băng bó xong. Cô vừa bôi thuốc lên miệng vết thương trên mặt hắn vừa dặn dò.

"Đừng chạm vào nước, sẽ bị nhiễm trùng đấy."

Lệ Đình Tuyệt nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng tự nhiên toát ra nụ cười quỷ dị, quá mức yêu nghiệt. Điều này khiến Mạc Thanh Yên không chịu nổi, cố ý dùng lực ấn vào miệng vết thương của hắn.

"Ối...Đau..."

Nghe được tiếng thở nhẹ của hắn, cùng với khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, cô mỉm cười.

"Đáng đời, trừng mắt nhìn một cô gái rất mất lịch sự, có biết không hả?"

Cô đóng tủ thuốc lại, rời xa hắn một chút. Tên yêu nghiệt này thật quá nguy hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play