Nhìn thấy cánh hoa hồng trải đầy đất, Mạc Thanh Yên quay lại nhìn chằm chằm Lệ Đình Tuyệt, không ngờ anh còn lãng mạn như vậy. Mạc Thanh Yên là một người phụ nữ bình thường, cô cũng rất hưởng thụ.
Trong lòng ngọt ngào, nhấc chân muốn đi vào.
Lệ Đình Tuyệt lại ôm lấy cô: "Để tôi ôm em vào."
Cô gật đầu, ngọt nào cười. Cô cảm giác có chút không chân thật, giống như đang nằm mơ vậy. Lệ Đình Tuyệt ôm cô vào trong phòng, ôm cô đến phòng ngủ. Trên giường cánh hoa hồng được xếp thành hình trái tim.
Lệ Đình Tuyệt bế cô xoay tròn vài vòng sau đó ngã vào chiếc giường mềm mại. Anh xoay người đặt cô ở phía trên. Lúc này anh mặc một chiếc sơ mi màu trắng, áo âu phục bị bẩn đã bị anh cởi ra đưa cho nhân viên khách sạn đi giặt.
Ánh mắt Lệ Đình Tuyệt nóng bỏng, một đêm đặc biệt như đêm nay, anh có thể bình tĩnh mới là lạ.
Anh nhẹ nhàng hôn lên mắt cô sau đó thở dốc:
"Tiểu Yên, làm sao bây giờ? Em đẹp quá, tôi nhịn không được."
Anh đang cực lực khắc chế bản thân mình, chỉ cần tiếp xúc với cô, anh liền trở nên cơ khát khó nhịn. Hầu kết khêu gợi trượt qua trượt lại, ánh mắt trầm như một chiếc hồ sâu không đáy nhìn Mạc Thanh Yên, khiến cô cũng trở nên khẩn trương.
Cô nâng tay ôm lấy cổ anh: "Em biết, nhưng mà em vẫn còn trong kỳ sinh lý, làm sao bây giờ?"
Nói xong cô nở nụ cười, lần đầu tiên cô cảm thấy kỳ sinh lý đến không đúng thời điểm. Nếu có thể, cô cũng muốn cho anh. Muốn khiến anh vui vẻ, anh vui, cô cũng sẽ vui.
Bàn tay to rộng của Lệ Đình Tuyệt mơn trớn khuôn mặt cô, ánh mắt càng thêm sâu. Ngón tay lướt qua đôi môi của cô, sau đó đi thẳng đến cổ áo chữ V của cô. Những nơi ngón tay anh đi qua đều để lại một trận tê dại.
Mạc Thanh Yên khẽ run, tay anh giống như có điện vậy. Vì sao anh mới chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mà cô đã khó chịu như vậy. Hơn nữa, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
Anh cúi đầu cười xấu xa, khẽ cắn lỗ tai cô.
"Tôi có cách, em chỉ cần nghe theo tôi là được."
Nói đến đây dưới bụng lại dấy lên một đám lửa khiến anh sắp chịu không nổi. Vì thế cúi đầu hôn cô, bàn tay vòng quanh bả vai của cô.
Băng Khối và Dương Quang ra khỏi thang máy, tầng này chỉ có một phòng, đó chính là phòng 7777. Bọn họ rất nhanh đi tới cửa. Thấy cửa phòng khép kín, đôi lông mày nhỏ bé nhăn lại.
Vì thế nghiêng đầu, ghé tai vào sát cánh cửa muốn nghe động tĩnh bên trong. Nhưng phòng này cách âm cũng quá tốt, không nghe thấy bất kỳ tiếng gì.
Dương Quang có chút lo lắng: "Mẹ thật là ngốc, vậy mà cùng tên kia vào phòng khách sạn."
Băng Khối tự hỏi một chút, cuối cùng có chủ ý: "Chúng ta xuống lầu ở trong xe chờ mẹ. anh có cách khiến cho mẹ phải về nhà."
Bên trong phòng, hai người càng hôn càng nhiệt tình. Thân thể cũng ngày càng nóng. Mạc Thanh Yên khẽ rên rỉ, vô ý thức mà đáp lại. Đôi tay nhỏ bé của cô ôm chặt anh, hoàn toàn không biết phải làm sao bây giờ.
Lệ Đình Tuyệt buông tha cho đôi môi sưng đỏ của cô, tinh tế khẽ hôn, nơi anh đi qua đều để lại dấu vết. Lệ Đình Tuyệt kéo lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên nơi nào đó đang căng phồng khó chịu của anh.
Mạc Thanh Yên sợ tới mức rụt lại, thật nóng. Anh lại cúi đầu cười.
"Đừng sợ, nó chỉ là muốn gần gũi em."
Mạc Thanh Yên không biết phải đáp lại thế nào, chỉ biết tức giận cắn vai anh một cái.