Translator: Waveliterature Vietnam

Editor: Waveliterature Vietnam

Dương Quang không còn quá nhiều địch ý với Lệ Đình Tuyệt như trước nữa, bé cười tà khí.

"Trận thi đấu lần thứ ba này cũng mong chú cố gắng hết sức, đừng khiến cháu thất vọng. "

Lệ Đình Tuyệt giơ tay về phía bé thể hiện không thành vấn đề, hai người liền đi tắm rửa thay quần áo.

Angela xem xong hoạt hình "Bảo Bối Nhỏ", mang theo một ít đồ ăn vặt đi tìm các anh trai. Nhìn thấy Lãnh Nhiên đã ở đấy, đôi chân ngắn ngủi của cô bé chạy về phía cậu.

"Tiểu Nhiên, sao chú lại ở đây? "

Lãnh Nhiên ôm lấy cô bé,để cô bé ngồi trên sô pha. Thấy trên mặt cô dính đầy vụn chocolate, cậu dùng khăn tay lau sạch giúp cô.

"Tiểu công chúa An An càng ngày càng xinh đẹp rồi. "

Angela thích nhất được người khác khen là xinh đẹp, cô bé vui vẻ cười khanh khách.

"Em xinh đẹp giống Tiểu Yên đó. "

Băng Khối nhìn Angela, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện. Vì thế cậu cầm lấy điện thoại gọi cho phục vụ viên trên máy bay.

"Mang giúp tôi 2,5 kg xoài lên đây. "

Cậu quyết định, trận đấu lần này sẽ dùng xoài để thách đấu, vì Angela bị dị ứng với xoài nên nếu người đàn ông này muốn ở cũng với mẹ của cậu, nhất định hắn phải ăn hết chỗ xoài này, như vậy Angela sẽ an toàn.

Một nhà bốn người họ, Mạc Thanh Yên và hai đứa con trai không bị dị ứng, cố tình cô gái bé nhỏ trong nhà lại dị ứng với xoài. Cho nên đây cũng là chuyện khiến nhà cậu lo lắng nhất, làm thế nào cô bé biết yêu quý sinh mệnh, rời xa quả xoài~

Sau khi tắm xong, Lệ Đình Tuyệt và Dương Quang nhẹ nhàng khoan khoái đi ra. Angela đang ăn kẹo cao su, còn thổi một thành một quả bong bóng nhỏ. Thấy Lệ Đình Tuyệt ra ngoài, cô bé liền đứng dậy, mở ra hai tay:

"Muốn ôm một cái. "

Lệ Đình Tuyệt cười bế cô dậy, cái đầu nhỏ của cô bé dựa vào lòng anh dụi qua dụi lại, giống như con sói nhỏ dính người kia của anh.

Lúc này nhân viên phục vụ cũng mang xoài lên: "Băng thiếu gia, đây là xoài cậu đã gọi. "

Angela nhìn thấy loại trái cây màu vàng vàng kia,nuốt nuốt nước miếng sau đó quay đầu vùi vào ngực Lệ Đình Tuyệt.

"An An sợ!"

Bởi vì loại trái cây kia ăn rất ngon, nhưng mà mỗi lần ăn xong cô bé sẽ rất khó chịu, cho nên phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy xoài là muốn ăn, sau đó là sợ hãi.

Lệ Đình Tuyệt quét mắt nhìn đĩa xoài kia, không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ lần này bọn họ muốn quyết đấu ăn xoài?

Người đàn ông nào đó cũng rất sợ loại quả này, đôi lông mày của anh cũng sắp xoắn vào với nhau.

" Lão nam nhân, trận đấu thứ ba này chính là thi ăn xoài. "

Nếu về sau anh ở cũng với Mạc Thanh Yên, mỗi lần nhìn thấy loại quả này, có bao nhiêu anh phải ăn hết bấy nhiêu, trận đấu hôm nay xem như là huấn luyện anh một chút.

Nhưng mà bọn họ lại không biết, anh giống Angela, cũng bị dị ứng với xoài.

Dương Quang ngồi vào bên cạnh bàn trà, Băng khối chia xoài làm ba phần, đặt ở trước mặt mỗi người.

"Trong vòng hai mươi phút, ai ăn xong trước người đó thắng. "

Angela thì ngồi ở trên thảm cách đó khá xa xem ti vi. Thỉnh thoảng lại quay sang nhìn ba người với khuôn mặt khó hiểu. Vì sao các anh và chú lại phải ăn loại quả đáng sợ kia.

Lãnh Nhiên cũng cảm thấy kỳ quái: "Trận đấu lần này có phải quá đơn giản không, mình tham gia với được không? "

Dương Quang lắc đầu: "Cậu không đủ tư cách tham gia. "

Chỉ có người nhà của Mạc Thanh Yên mới có thể tham gia, đây cũng xem như là một sự thừa nhận đối với Lệ Đình Tuyệt.

Băng Khối nhìn đồng hồ: "Bắt đầu, hai mươi phút sau đồng hồ của tôi sẽ vang lên. "

Dương Quang và Băng Khối lưu loát gọt vỏ xoài sau đó bắt đầu ăn. Lệ Đình Tuyệt nhìn đĩa xoài kia, hiểu hai đứa bé có ý gì. Chỉ cần anh ăn nó, hai đứa bé sẽ thừa nhận anh là người một nhà.

Vì thế sau một hồi tự hỏi anh cũng quyết định. Cơ hội này anh không thể bỏ qua, cùng lắm thì vào bệnh viện nằm hai ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play