Editor: Waveliterature Vietnam

Mạc Thanh Yên nâng tay sờ sờ mặt mình, bản thân đều cảm thấy nóng đến phát sốt.

Cô đều không dám nhìn thẳng vào hai đứa nhỏ: "Các con không chơi cùng ám lang nữa sao?"

"Trễ quá rồi, về nhà."

Băng Khối lạnh lùng nói một câu, sau đó đi về phía trước.

Dương Quang đưa tay lại, nắm lấy tay của Mạc Thanh Yên, trên gương mặt đẹp trai của bé toàn là sự chân thành.

"Tụi con mặc dù rất thích ám lang, nhưng người đàn ông này cũng không phải là ba của tụi con, cho nên không hy vọng mẹ và chú ở cùng nhau."

Mạc Thanh Yên lần đầu tiên nghe thấy lời tâm sự của con, hóa ra bọn nó muốn là ba mẹ ruột của mình. Vẻ mặt của Mạc Thanh Yên hơi có một tia hiu quạnh.

Cô rất thích Lệ Đình Tuyệt, cùng ở với anh, cô rất vui vẻ.

Nhưng vì con của mình, cô làm không được chuyện ích kỷ như vậy. Vì thế cô chỉ có thể thu lại một chút, ít nhất không để các con biết chuyện cô và anh yêu nhau. Như vậy tâm lý của hai đứa nhóc cũng sẽ không quá khó chịu.

Vì thế cười cười: "Ừ, mẹ và chú sẽ không ở cùng nhau đâu, yên tâm đi."

Ngày hôm sau, lúc Lệ Đình Tuyệt tan làm, liền gọi điện thoại cho Mạc Thanh Yên.

"Alo."

Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô, Lệ Đình Tuyệt nâng tay, ngón tay thon dài sạch sẽ vuốt lông mày, dường như mệt mỏi trong ngày đều tan biến.

"Anh đến đón em."

Mạc Thanh Yên buổi chiều còn có việc, cô trả lời: "Hôm nay phải tăng ca, nếu không anh đi đón hai đứa nhỏ, hai thằng nhóc đó muốn cùng chơi với ám lang."

Hai mắt của Lệ Đình Tuyệt khẽ phát sáng, cái này là một ý hay, chỉ cần tiếp xúc nhiều, quan hệ với hai đứa nhỏ nhất định có thể tốt hơn.

"Được, giao cho anh."

Mạc Thanh Cười cười, thế nhưng trong lòng lại một trận chua xót, anh để ý cô như vậy. Thế nhưng các con không đồng ý, cô cũng không thể cùng anh ở cùng nhau. Vì hoàn cảnh của hai người bọn họ mà xót xa trong lòng, buồn tủi.

Lệ Đình Tuyệt lại lẫn vào trong đám phụ nữ đi đón con, anh cao hơn người khác một cái đầu nên rõ ràng nổi bật rất nhiều, mà dáng vẻ lạnh lùng của anh hoàn toàn không thèm nhìn mọi người.

Anh một đường tự động tạo thành vách ngăn, cho dù người khác có hiếu kỳ đi nữa, cuối cùng đều sẽ bị dáng vẻ lãnh khốc của anh dọa đến lùi lại, không dám nhìn, cũng không dám lại gần.

Đón ba đứa nhỏ rồi, Angela vui vẻ ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nói chuyện với anh.

Mà Băng Khối và Dương Quang đi ở phía trước, nhìn thấy cổng ra không có xe của nhà mình, cũng không thấy mẹ.

"Mẹ con đâu?"

Băng Khối đi lại bên cạnh anh, trong đám nhóc cùng tuổi Băng Khối và Dương Quang được coi là rất cao, thế nhưng đứng trước mặt Lệ Đình Tuyệt, liền rõ ràng vô cùng nhỏ bé. Bé ngẩng đầu nhìn thẳng anh, trong mắt biểu lộ không thoải mái.

Dương Quang nhướn mày nhìn anh một cái: "Đừng tưởng thu phục bọn con liền có thể để mẹ con thích chú, người đàn ông có thể cưới mẹ, phải là người tài giỏi nhất. Chú quá kém rồi, đừng có lại bám mẹ nữa."

Lần đầu tiên có người dám nói như vậy với Lệ Đình Tuyệt, anh thế nhưng là rồng trong biển người, vậy mà lại nói anh quá kém cỏi.

Tổng tài nào đó liếc nhìn hai đứa nhóc một cái, bộ dạng hai thằng nhóc thối tha này làm sao lại quen mắt như vậy?

Angela nháy nháy mắt: "Anh, chú đẹp trai rất giỏi đó, nếu không chúng ta thi đấu đi? Nếu chú thắng rồi, con liền để chú làm ba con."

Băng Khối và Dương Quang phát hiện con bé này lại nhanh mồm nhanh miệng rồi. Có điều cũng tốt, đúng lúc dọa người đàn ông này chạy trối chết.

Lệ Đình Tuyệt cũng cảm thấy cái này là một biện pháp không tồi, vì thế bàn tay lớn vỗ đầu hai đứa nhóc.

"Có muốn đấu một trận giữa những người đàn ông không. Nếu như chú thắng rồi, các con liền để chú và Tiểu Yên ở cùng nhau, như thế nào? Nếu thua, chú sẽ cách xa cô ấy."

Băng Khối suy nghĩ giây lát, Dương Quang nâng tay lên vỗ một cái, cũng nghiêm túc suy nghĩ. Cuối cùng hai đứa quyết định, đấu thì đấu, ai sợ ai?

"OK, quy tắc do chúng con định, nhớ lấy lời chú nói đó."

Chương hôm nay hết rồi, ngủ ngon! Buồn ngủ quá, buồn ngủ quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play