Editor: Waveliterature Vietnam

Gã ta không nghĩ đến mấy lão già này lại nhát gan như vậy, nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt cái gì cũng đều không dám nói, gã thất bại rồi. Hơn nữa thua dễ dàng như vậy, chỉ là khi anh ta vừa xuất hiện, gã liền không gây được sóng gió gì nữa.

Chỉ có thể lộ chút miệng lưỡi, đả kích tạo hình của anh ta.

Sắc mặt của Lệ Đình Tuyệt dường như thoắt cái tối lại, đen thui không gì sánh được. Nghĩ tới Mạc Thanh Yên viết lên đầu hắn một chữ "Tra" (cặn bã), cô cũng quá độc ác rồi. Cho nên anh chỉ có thể cạo hết tóc trên đầu.

Lệ Đình Tuyệt lạnh nhạt nói: "Rất mát mẻ, mọi người có muốn thử không?"

Mọi người đều bị dọa không nhẹ, ngàn lần đừng để bọn họ cũng cạo trọc. Lệ Đình Tuyệt đẹp trai, cho dù cạo trọc rồi, cũng vẫn đẹp trai như thường, hình như càng có thần thái hơn.

Đầu trọc tuyệt đối là kiểm nghiệm giá trị nhan sắc của đàn ông. Người bình thường đều chịu không nổi.

Đặc biệt là những người trẻ tuổi, đều mau chóng đứng dậy "Lệ tổng, chúng tôi mấy thứ củi mục này đi trước đây. Lần sau gặp lại tại hội đồng quản trị!"

Lệ Dạ Kiêu nhìn phòng hội nghĩ trống không một chút, tức giận đứng dậy, đập mạnh tới bàn đều rung lên, sau đó cắn răng hừ lạnh một tiếng.

"Anh, anh làm hoàng thượng còn rất hợp đó." Nói xong liền quay người rời khỏi.

Nhìn thấy đám người thua dưới tay mình xám mặt rời đi, Lệ Đình Tuyệt nhếch môi cười.

"Nguyên Thành, đem tất cả tin tức đều dập đi, sau đó thả ra tin mới."

Nguyên Thành đứng tại cửa phòng họp, lớn tiếng trả lời: "Vâng, tổng tài."

Lúc này điện thoại hắn vang lên, Lệ Đình Tuyệt nghe máy: "Ông nội."

Lệ lão gia đang ở bệnh viện, cùng ở trong phòng bệnh của Mạc Thanh Tuyết với Mạc lão gia. Nhìn thấy Mạc Thanh Tuyết khóc không ngừng, ông lại không thể trực tiếp nói đứa nhỏ trong bụng cô ta không phải là cháu của mình. 

Dù sao hai người cũng là bạn tốt, qua lại với nhau mười mấy năm, không thể bị mấy đứa cháu này phá hỏng. Vì thế chỉ có thể gọi điện cho Lệ Đình Tuyệt, để hắn qua xem.

Mạc lão gia nghe Mạc Thanh Tuyết nói, tức giận làm rơi gậy.

"Con còn có mặt mũi khóc, chưa kết hôn liền cùng đàn ông lên giường, không biết liêm sĩ."

Thật là làm mất hết mặt mũi của ông, còn lên mạng ồn ào. Mạc lão gia coi trọng nhất là mặt mũi, cho nên năm năm trước mới bị tức đến bệnh. Không ngờ lần này, Mạc Thanh Tuyết càng kịch liệt hơn, trực tiếp mang thai rồi.

Bạch Mạn Cầm nhìn không nổi, mở miệng nói: "Ba, giờ là thời đại nào rồi, huống hồ lúc đó Tiểu Tuyết và Lệ Đình Tuyệt đều muốn kết hôn, tụi con đều nghĩ đã là người một nhà rồi."

Mạc lão gia nhìn về phía Lệ lão gia: "Lệ Mặc Kình, ông nói coi, nhà các ông là muốn hủy hoại con gái nhà Mạc gia sao?"

Nghĩ tới Tiểu Yên, năm năm nay lưu lạc bên ngoài, nếu không phải là trước khi Tiểu Tuyết đính hôn, ông tìm đến nó, cho người mang thiệp mời đến, thì nó cả đời này có thể đều không trở về rồi.

Lệ lão gia nhìn thấy ông tức không nhẹ, biết sức khỏe ông vốn không tốt, cho nên không có cứng rắn nói chuyện.

" Đây là chuyện của tụi nhỏ, để tụi nó tự giải quyết đi." 

"Hừ, tôi sẽ làm chủ cho Tiểu Tuyết, nếu như cháu trai ông dám không nhận, tôi đánh tới nó kêu ngừng, tôi thay ông dạy nó."

Lệ lão gia không muốn chọc giận ông, chỉ cười cho qua.

Lệ Đình Tuyệt tiến vào, cao lớn đĩnh đạc cùng hai ông lão chào hỏi.

"Ông nội, Mạc lão gia."

Nhìn thấy hắn tiến vào, hai mắt của Mạc Thanh Tuyết liền dính lên người hắn. Càng nhìn càng cảm thấy không dời nổi mắt, bất luận là tướng mạo hay là vóc người, hắn đều là đẹp nhất.

Mạc Thanh Tuyết từ nhỏ đã thích thứ đẹp và hoàn mỹ nhất, đàn ông cô ta muốn gả cũng phải là người giỏi nhất, cho nên mặc kệ dùng thủ đoạn gì đều phải đoạt vào tay.

Mạc lão gia trừng mắt nhìn hắn: "Tiểu Tuyệt, đứa con này con nhận hay là không nhận?"

Lệ Đình Tuyệt liếc mắt nhìn hai mẹ con an phận nhiều rồi, trước mặt của Mạc lão gia, bọn họ không dám lỗ mãng.

"Kiểm tra ADN liền biết rồi, vẫn là mời Mạc tiểu thư phối hợp."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play