Lệ lão thái thái từ chỗ Ngôn Ngọc nghe được bệnh tình cũng chỉ là bệnh cũ, lão thái thái chỉ có thể ảo não quay lại phòng bệnh, nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt một tay ôm Angel, một tay dắt Mạc Thanh Yên ra ngoài.
Có chút cảm động, không khỏi mở miệng nói.
"Hai người các cháu mau chóng kết hôn rồi sinh một đứa con chung đi, vậy thì tốt đẹp hoàn toàn rồi."
Bởi vì cảnh tượng trước mặt bà rất giống cảnh một gia đình ba người hạnh phúc, đáng tiếc là không phải, hơn nữa lão thái thái đã mong chờ đứa chắt này rất lâu rồi, đương nhiên là vội thúc giục họ kết hôn.
Lệ Đình Tuyệt ảm đạm cười, nhìn Mạc Thanh Yên.
"Cháu không có ý kiến, bà phải hỏi cô ấy."
Nồi nước sôi được đẩy sang cho Mạc Thanh Yên, mặt Mạc Thanh Yên đỏ lên, trừng mắt với anh ta.
"Bà nội, đợi thêm một thời gian nữa, chúng cháu dù sao cũng mới ở bên nhau, vẫn chưa hoàn toàn thấu hiểu."
Mạc Thanh Yên mặc dù nói chỉ cần anh sống rời khỏi phòng phẫu thuật, cô liền gả cho anh, nhưng hiện thực lại có chút khó khăn, dù sao cô cũng có ba đứa con rồi, Lệ gia sẽ chấp nhận cô sao?
Căn bản không có khả năng, vì vậy cô không muốn làm khó anh, cũng không muốn bọn họ trong lúc này có thêm phiền não, hiện tại như này đã rất tốt rồi.
Lệ lão thái thái là người từng trải, đương nhiên biết tâm ý của con gái, không dám dễ dàng tin tưởng một người con trai, đem cả cuộc đời ra đặt cược, bà có thể hiểu được.
"Ừm, chỉ cần các cháu vui vẻ là được."
Lệ lão thái thái là người thích xem phim kịch, tâm trí y như thanh niên, vì vậy đối với chuyện tình cảm, bà sẽ không ép buộc bọn họ.
Angel nghe không hiểu bọn họ đang nói gì? Nhưng việc sinh con thì cô bé nghe hiểu, ở bên tai Lệ Đình Tuyệt thì thầm.
"Chú ơi, chú cùng tiểu Yên sinh baby rồi, sẽ còn đối tốt với Angel chứ?"
Luôn cảm thấy có rất nhiều tiểu baby, bọn họ sẽ không thích cô bé nữa, vì vậy trên mặt của tiểu nha đầu có vài tia buồn. Lệ Đình Tuyệt cười, nhỏ giọng nói.
"Sẽ..."
Angel cuối cùng cũng vui vẻ, ở trên mặt anh "chụt chụt" hôn.
Mạc Thanh Yên thấy vậy nhíu mày, "Angel, con vừa ăn socola, dính đầy miệng, bôi lên mặt người khác rồi."
Nói xong cầm giấy lau cho hai người họ, cái miệng nhỏ còn phàn nàn, mắt Lệ Đình Tuyệt tràn đầy sự ấm áp, cuộc sống của bọn họ sau khi kết hôn đại khái là như này sao?
Cảm thấy nhất định sẽ rất hạnh phúc, cũng rất ấm áp.
Sau khi về nhà, Mạc Thanh Yên đưa Angel đến lớp học piano, Lệ lão thái thái cùng Lệ Đình Tuyệt ăn hoa quả.
Nhưng anh ta lại cầm máy tính bảng làm việc, Lệ lão thái thái ăn hoa quả, mắt nhìn khắp nhà một vòng, nhỏ tiếng nói.
"Tuyệt nhi, con của Mạc Thanh Tuyết có phải của cháu không?"
Nhìn lại, trong tim vẫn là nhớ đến cháu chắt, trong lòng người già chính là không biết mình ngày nào đó không thể tỉnh lại được nữa, vì vậy trước tiên phải có một đứa chắt mới được.
Lệ Đình Tuyệt đưa mắt nhìn, trong mắt có vài tia phẫn nộ.
"Bà nội, bà nghĩ sao?"
Bọn họ là người nhà của anh, lẽ nào không tin anh?
Lệ lão thái thái đến gần anh, "Nếu như đúng là của cháu, vậy thì cứ giao cho bà xử lý, đứa trẻ bà bảo nó sinh ra, sau đó bà mang đi, sau đó tìm một ngôi nhà khác cho nó. Như vậy sẽ không ảnh hưởng cháu cùng tiểu Yên rồi."
Khuôn mặt của người đàn ông nào đó trở nên xám xịt, lạnh lùng lên tiếng.
"Bà can tâm tình nguyện vì người khác nuôi đứa bé, thì bà cứ việc đi"
Nói xong anh đứng dậy, cầm đồ của mình lên lầu, chỉ để lại cho bà một bóng lưng đẹp.
Lão thái thái kinh ngạc, hoa quả trong tay rơi xuống đất. Cháu trai không vui rồi, tự trách bản thân nghĩ đến đứa chắt đến phát điên rồi.