Mấy người ra khỏi quán bar, trời cũng đã tối. Mạc Thanh Yên không ngờ, ở cùng họ đã mất cả ngày như vậy.
Lục Phong rất muốn thử siêu xe đó, vì thế liền chạy tới, "Tiểu Yên, để tôi lái xe cho."
Mạc Thanh Yên lại hướng mắt nhìn Trương Lạc Trần, mà mắt hắn tràn đầy thâm tình.
"Lạc Trần, anh tới đây, chúng ta đã lâu không gặp, tôi muốn nói chuyện với anh."
Mắt cô hơi chuyển, con ngươi như muốn khiêu gợi, khiến Trương Lạc Trần hoàn toàn quên mất Lưu Nguyệt Nguyệt đang ở bên cạnh.
"Được, tôi rất vinh hạnh."
Sắc mặt Lưu Nguyệt Nguyệt thay đổi, hai tay nắm lấy váy, trừng mắt nhìn Trương Lạc Trần. Nhưng trong mắt hắn đã không có cô, liền đi theo Mạc Thanh Yên.
Kỷ Vi nắm lấy Lưu Nguyệt, "Bảo bối, còn có tôi ở đây."
Lưu Nguyệt Nguyệt cố nén lòng mình, nghĩ tới kế hoạch tối nay, có thể thấy Mạc Thanh Yên chết.
Cô liền nhẫn nhịn và sau này Trương Lạc Trần chỉ có thể là của một mình cô.
Lục Phong không vui, mắng: "Túm cái gì mà túm, chỉ là một chiếc siêu xe thôi, ai còn không có chứ."
Trên xe, Trương Lạc Trần lái xe, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Mạc Thanh Yên.
"Xe này trên thế giới chỉ có ba chiếc, cô sao có được nó vậy, thật là lợi hại."
Mạc Thanh Yên thản nhiên đáp, "Anh hai tôi tặng."
Tư Đồ Thiên rất thích xe, cho nên chỉ cần cô muốn loại xe nào là anh ta có thể cho cô. Năm năm này, cô sinh sống bên ngoài, quả thật rất vui vẻ, bởi vì bốn anh chị đều rất yêu quý cô.
Con cô cũng là do cha nuôi nuôi lớn, cô căn bản không mất gì. Sinh sống ở bên ngoài đối với cô rất quan trọng, vô cùng quan trọng.
"Anh hai? Không phải cô có em gái là Mạc Thanh Tuyết sao?" Hơn nữa là em họ.
Trương Lạc Trần nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng. Dường như cố gắng hỏi thăm, còn Mạc Thanh Yên khẽ nhếch miệng cười.
"Anh bên nhà bà ngoại tôi, có điều, anh rất quan tâm đến chuyện của tôi?"
Cô muốn hỏi ra hành trình từ miệng người đàn ông này, cũng để tiện chuẩn bị, ít nhất sẽ không phải bị động.
Trương Lạc Trần cảm thấy cơ hội đã đến rồi, "Tiểu Yên, kỳ thật tôi vẫn luôn thích cô, nhưng không dám tiếp cận cô, mà cô và Lệ gia lại có hôn ước, cho nên tôi..."
Mạc Thanh Yên quay mặt lại, trên mặt lộ ra ý cười vui vẻ.
"Lạc Trần, hóa ra là vì như vậy, tôi hiểu rồi."
Nụ cười trong sáng này khiến mọi người đàn ông đều không chịu được, chứ đừng nói đến công tử đào hoa Trương Lạc Trần này. Hắn chơi đùa với rất nhiều cô gái, nhưng người như Mạc Thanh Yên thì chưa từng thử qua.
Hắn thò tay qua, muốn đặt lên đùi Mạc Thanh Yên. Mạc Thanh Yên dịch chuyển không tiếng động,
"Anh chú ý lái xe đi, tôi không muốn chết đâu."
Trương Lạc Trần nở nụ cười, "Cô vẫn rụt rè như vậy, có điều, tôi thích."
Mạc Thanh Yên quay mặt nhìn về phía cửa sổ, thu lại nụ cười, người đàn ông này thật sự rất xấu.
"Đúng rồi, Lạc Trần, giờ chúng ta đi đâu vậy? Bọn họ có phải cố ý làm khó tôi không?"
Việc này, cô cố ý giả bộ trước mặt Trương Lạc Trần, Trương Lạc Trần nghe thấy vậy thì ngây người.
"Cô đều biết sao?"
"Tôi có phải ngốc đâu, có điều tôi biết anh không giống bọn họ, anh thật sự thích tôi, đúng không?"
Cô chớp nhẹ mắt làm nũng khiến Trương Lạc Trần không thể tự chủ được, trái tim cũng nhộn nhịp.
"Đúng vậy, tôi thật lòng với cô, thật sự thật lòng."
"Vậy, kế hoạch của họ là gì?."
Trương Lạc Thần nghĩ ngợi, ôm người đẹp quan trọng hơn, vì thế mặc kệ. Hắn đã kể toàn bộ đầu đuôi kế hoạch cho cô, ánh mắt Mạc Thanh Yên nhìn về nơi xa. Thầm nói trong lòng: "Mạc Thanh Tuyết, cô thật độc ác."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT