Translator: Waveliterature Vietnam

Editor: Waveliterature Vietnam

Hai mắt Lưu Nguyệt Nguyệt cực kì lạnh lẽo, mở từng hộp trang sức trên bàn, cầm lấy một món đồ và nắm nó ở trong tay.

"Chính là nó."

Bởi vì đây là một tác phẩm áp chót ở vòng trong nên giá trị quý giá, giá cả tối thiểu cũng phải từ bảy chữ số trở lên.

Mạc Thanh Tuyết nhìn lướt qua phần mềm giám sát và kéo tay cô ta.

"Có thiết bị giám sát."

Các cô cũng quá liều lĩnh đi, cứ như vậy thì sớm muộn cũng bị phần mềm giám sát chụp được, không cần phải biến thành hại Mạc Thanh Yên không được còn đi hại chính mình.

Lưu Nguyệt Nguyệt thấy thiết bị giám sát thì cười càng thêm u ám, "Sợ gì chứ, Tiểu Tuyết, cô càng ngày càng không giống cô. Ngay cả ba của đứa nhỏ cũng muốn chắp tay tặng cho Mạc Thanh Yên?

Tôi càng ngày càng thất vọng với cô rồi đó."

Đây tuyệt đối chính là chỗ đau của Mạc Thanh Tuyết, khuôn mặt trang điểm tinh xảo ẩn hiện tia tức giận.

"Lưu Nguyệt Nguyệt, cô có tư cách gì mà nói với tôi như vậy."

Lưu Nguyệt Nguyệt có gia cảnh rất bình thường, có thể tiến vào xã hội thượng lưu còn không phải tất cả đều dựa vào cô ta à. Trước kia cô ta khúm núm, không có lớn mật như vậy, lời nói của cô ta hôm nay không còn nghi ngờ đã bại lộ thân phận của cô ta, người này không hề đơn giản.

Mạc Thanh Tuyết bị lời nói của cô ta làm cho tức giận, nhìn cô ta với ánh mắt càng thêm sắc bén.

Lưu Nguyệt Nguyệt cũng nhận ra bản thân đã lộ ra tâm tư bè cười trừ. Kéo lấy Mạc Thanh Tuyết,

"Tiểu Tuyết, tôi đây không phải đang suy nghĩ cho cô sao, thay cô xả giận mà."

Sau đó cầm lấy dây chuyền có giá trị xa xỉ kia bỏ vào trong túi, "Chúng ta đi thôi, chương trình này nhất định sẽ gặp rắc rối."

Hai người ra khỏi phòng chứa đồ, vệ sĩ cũng không ngăn cản bọn họ. Sau đó họ nhanh trong rời đi và trở lại tầng hầm, đổi quần áo của mình rồi phóng xe rời khỏi đó.

Mạc Thanh Yên tiễn Lệ Đình Tuyệt tới tận cửa, nhìn đến khi xe của anh đã đi xa. Trong lúc trở về, dường như nhìn thấy xe của Mạc Thanh Tuyết. Vì thế bèn quay đầu... Nhìn lại nhưng không thấy nữa.

Cô tưởng mình hoa mắt, cô ta không ở nhà dưỡng thai cho tốt mà chạy đến đây làm gì?

Vì thế, cho rằng bản thân hoa mắt thật liền đi đến hội trường tổ chức. Diệp Thanh Khuynh mặc trên mình bộ váy cúp ngực màu vàng cộng với trang điểm vô cùng tinh xảo, cả son môi cũng là màu vàng, nhìn mười phần cá tính.

Cô ta nhìn Mạc Thanh Yên một cách lạnh lùng, cô mặc một bộ cúp ngực màu trắng kết hợp với quần short, dáng người gợi cảm yểu điệu khiến cho phụ nữ nhìn thấy cũng phải hâm mộ.

"Mạc tổng, sân khấu T không tệ cả hội trường tôi cũng rất tích. Đợi lát nữa hy vọng cô đừng khiến tôi thất vọng, bằng không ở lòng tôi mà nói thì vĩnh viễn cô chỉ là dựa hơi Lệ tổng mới nhận được chương trình của chúng tôi mà thôi."

Bị cô ta nghĩ như vậy, Mạc Thanh Yên cũng rất không thoải mái. Rõ ràng là dựa vào thực lực mà cô ta lại nói như vậy, không phải vì muốn cho cô không dễ chịu sao?

"Yên tâm đi, chủ tịch Diệp, nhất định sẽ khiến cô vừa lòng."

Cô còn phải đi hậu trường xem người mẫu cùng với tình hình hoá trang.

Đúng hai giờ, cánh truyền thông nên đến đều đã đến, chương trình cũng chính thức bắt đầu. Nhìn ánh đèn trên khán đài cùng với biểu hiện của nhóm người mẫu, vô cùng ăn khớp.

Ở dưới sân khấu, thợ chụp ảnh đang lưu lại những khoảnh khắc tốt đẹp nhất, tất cả mọi thứ trong triển lãm ra mắt sản phẩm đều hoàn mỹ vô cùng.

Mạc Thanh Yên ngồi ở hàng đầu cùng chỗ với Diệp Thanh khuynh, trên mặt cô ta lộ ra ý cười hài lòng. Nghiêng đầu qua, nói với Mạc Thanh Yên.

"Coi như tôi không có mắt nhìn, cô thực hiện chương trình quả thật rất xuất sắc."

Vốn tưởng rằng Lệ Đình Tuyệt chính là nhìn chúng sắc đẹp của nha đầu này mà không ngờ đến cô thật sự có bản lĩnh. Trình diễn những tác phẩm mà cô ta thiết kế vô cùng nhuần nhuyễn, đương nhiên khiến cô ta hài lòng.

Chương trình sắp đến thời gian kết thúc thì Tiểu Ngư vội vàng chạy đến, thì thầm vài câu với Mạc Thanh Yên. Mạc Thanh Yên lập tức đứng dậy cùng cô ấy đi đến phòng chứa đồ.

Nhìn thấy chiếc hộp cuối cùng để dây chuyền Nguyệt Tinh Thần mà bây giờ rỗng tuếch khiến Tiểu Ngư gấp đến độ muốn khóc.

"Mạc tổng, em cũng không biết có chuyện gì xảy ra nữa?"

Cô ấy vẫn luôn chăm chú trông coi nơi này, chính là trên đường đi đến hậu trường có tốn mấy phút đồng hồ nhưng vào lúc đó còn có vệ sĩ canh ở cửa.

Không có khả năng có người đến trộm được cho nên cô cũng cảm thấy mạc danh kỳ diệu.

"Mạc tổng, làm sao bây giờ ạ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play