Nhắc tới chỗ đau của Lệ Đình Tuyệt, hắn trước nhìn về phía Mạc Thanh Yên một chút, hy vọng cô ta có thể tin tưởng hắn.
Sau đó mới lạnh lùng nhếch môi: "Nghe nói gần đây ông ngoại cậu không khỏe, ngày mai tôi qua thăm ông ấy."
Sắc mặt Lệ Dạ Kiêu lập tức thay đổi, trực tiếp cự tuyệt: "Không cần, ông ngoại không muốn gặp người ngoài."
Bữa cơm này ba người ăn, mỗi người một tâm sự khác nhau. Tuy rằng hưởng thụ sự phục vụ của Lệ Đình Tuyệt nhưng Mạc Thanh Yên cũng rất sợ hai người đánh nhau, rất mất mặt.
Ăn xong cơm, Mạc Thanh Yên đi thanh toán, hai người đàn ông nhìn nhau khó chịu. Thanh toán xong Mạc Thanh Yên đi tới: "Tiểu Kiêu Tử, chúng ta đi thôi."
Cô muốn lấy đồ vừa mua ở trên xe anh ta, cho nên khi nói ra những lời này rất tự nhiên.
Mà Lệ Đình Tuyệt nghe câu này, cả người
đều bị khí lạnh bao phủ, nắm lấy tay cô, lập tức kéo đi.
"Này, Lệ Đình Tuyệt, anh làm cái gì vậy?"
Lệ Đình Tuyệt thấy cô còn muốn đi cùng Lệ Dạ Kiêu, trực tiếp bế cô lên, Mạc Thanh Yên hét nhỏ một tiếng. Ngay lập tức đón lấy ánh mắt của không ít người, cô cũng không dám kêu nữa, đành vùi mặt vào ngực hắn.
Biết không thể phản kháng, người đàn ông này một khi bá đạo thì không người có thể địch. Những đồ kia tạm thời không lấy, ngày mai sẽ đi tìm Lệ Dạ Kiêu sau.
Lệ Đình Tuyệt đi rất vội, vẻ mặt cũng đông cứng dọa người.
Thẳng đến khi bị ném lên giường, cái miệng nhỏ bị hắn chặn lại. Khắp khoang mũi đều là hơi thở nam tính của hắn, Mạc Thanh Yên đẩy hắn ra.
"Lệ… Đình Tuyệt, anh…"
Cô rất tức giận, tên đàn ông này lại cưỡng hôn cô, cô rất khó chịu. Mà trong con ngươi tà khí của Lệ Đình Tuyệt, lại toát ra ánh lửa. Hắn không muốn đợi nữa, cũng không muốn làm cái chuyện quên cô đi này.
Lệ Đình Tuyệt nắm lấy hay tay cô, giữ chặt trên đỉnh đầu, Mạc Thanh Yên mặt lại đỏ, hắn ta muốn làm gì?
"Mạc Thanh Yên, tôi đã nói với em không được tiếp xúc với anh ta, em nghe không hiểu sao?"
Nói xong cúi đầu, lại bắt đầu trừng phạt cô. Mạc Thanh Yên chỉ cảm thấy mình thật sự không thể đắc tội người này, hắn ta không phải keo kiệt ở mức bình thường. Hắn hình như cực kỳ phản cảm Lệ Dạ Kiêu, chỉ cần cô ở cùng với anh ta, hắn liền rất tức giận.
Hắn lúc này thật sự rất đáng sợ, cô nhăn mày.
"Lệ Đình Tuyệt, buông tôi ra, tôi không thoải mái."
Cô sắp không xong rồi, cứ để anh làm bừa như vậy cô sẽ điên mất.
Băng vệ sinh sắp không ngăn được, dường như máu ra càng nhiều rồi.
Lệ Đình Tuyệt vừa hôn là không thể ngừng được, ánh mắt anh hiện lên ý cười xấu xa.
Không được, Mạc Thanh Yên hai tay giơ lên, giãy giụa: "Lệ Đình Tuyệt, anh đừng như vậy, sau này tôi sẽ không qua lại với anh ta nữa còn không được sao?"
Lệ Đình Tuyệt thở hổn hển, máu toàn thân như đang sôi trào kêu gọi. Tuy rất khó chịu, thế nhưng hắn không muốn miễn cưỡng cô. Hắn đang cố gắng bình tĩnh, đôi mắt khép lại.
Cuối cùng bình tĩnh rất nhiều rồi, hắn mới ngẩng đầu lên, hắn không muốn miễn cưỡng cô. Sau đó xoay người ôm cô vào trong lòng, ôm rất chặt rất chặt.
Người Mạc Thanh Yên vẫn còn cứng ngắc, bởi vì mặc dù cùng hắn tiếp xúc mấy lần, còn suýt nữa tiến tới bước cuối, nhưng mà đối với loại phản ứng rất rõ ràng như hôm nay của hắn, cô cũng không có chán ghét.
Để cho cô biết, cô dường như đã rung động với hắn rồi.
Thế cho nên dù người khẩn trương đến cứng ngắc, lại vẫn thích cùng hắn thân cận một chút, tâm tình mâu thuẫn, hoàn toàn lộn xộn.
Bàn tay nhỏ bé ôm cổ hắn, đem cả người vùi vào trong ngực hắn. Lệ Đình Tuyêt cảm nhận được sự biến hóa của cô, khóe môi giương lên, tâm tình đột nhiên chuyển tốt.
Bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng vỗ đầu cô, con ngươi tà khí có một chút ấm áp.
"Tiểu Yên, em cũng thích tôi, có phải không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT