Editor: Waveliterature Vietnam

Mạc Thanh Yên liên tục gật đầu,: Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc anh, tiền viện phí tôi cũng sẽ chịu trách nghiệm."

Hại người ta cả đời, cô cũng không thể một mình vui vẻ sống được. vì vậy vừa khóc vừa quay lại nói, mắt đầy quyết tâm.

Lệ Đình Tuyệt bị những lời nói này của cô làm cho ấm áp. đưa tay lên lau nước mắt cho cô.

Không được khóc, xấu lắm.

Mạc Thanh Yên trừng mắt, khịt mũi, có chút ngượng ngùng. Bởi vì cô cũng biết, bộ dạng khóc của chính mình rất xấu, nhưng mà cứ nghĩ đến chân của anh ta cô liền không nhịn được.

Ưm, tôi không khóc, bởi vì tôi tin, anh nhất định có thể đi trở lại.

Trong mắt Lệ Đình Tuyệt đều là bóng hình của cô, cuối cùng cũng có thể ở cùng cô như này. Ít nhất hiện tại cô sẽ ngoan ngoãn, làm cho hắn vô cùng thích thú hưởng thụ.

Mạc Thanh Yên bị cặp mắt thâm thúy không đáy kia nhìn đến không chịu nổi, cuối cùng hỏi hắn.

Anh có muốn uống nước không?

Anh đã đói bụng chưa?

Có phải anh rất chán không, muốn xem TV hay không.

Nhìn cái miệng nhỏ của cô hợp mở không ngừng, một mực tìm việc gì đó làm. Mà sắc mặt của hắn càng ngày càng trầm, tay cô luôn muốn giãy ra khỏi tay hắn.

Vì thế lạnh lùng nói: "Muốn đi tiểu."

a?

Mạc Thanh Yên ngơ mặt, cô hình như đã quên mất việc này, anh ta là một nam nhân, hiện đại đi lại không thuận tiện, nhất định phải đi tiểu tiện đại điện các thứ, cô lại là một nữ nhân, làm sao mà giúp hắn?

Trên mặt hiện rõ một câu hỏi khó, cái miệng nhỏ nhắn ngập ngừng hồi lâu mới nói.

Em đi gọi trợ lý Nguyên.

Cô đứng lên, nhưng cái bàn tay kia lại không buông khỏi cô. Cô chỉ có thể vỗ nhẹ vào tay hắn, "Anh buông ra đi, tôi sẽ bảo anh ta đến giúp anh."

Lông mày Lệ Đình Tuyệt ngày càng nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngày càng đỏ, bổ dạng chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Không phải em nói sẽ làm đôi chân của tôi sao? Việc này còn muốn gọi Nguyên Thành đến làm? Tôi chưa từng nghĩ sẽ để một nam nhân đến giúp, tôi sợ hắn sẽ tự ti.

Thế này cũng quá tự tin rồi?

Mạc Thanh Yên Mặt đỏ như máu, hắn không một lúc nào không nhắc nhở cô, hắn ở đây rất to, rất uy phong.

ách….

Rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì vậy? a, điên mất thôi.

Mạc Thanh Yên thật muốn tìm cái hố nào đó để chui xuống, bởi vì suy nghĩ của cô không trong sáng, nghĩ đến anh ta.... Khụ khụ khụ.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Lệ Đình Tuyệt nhìn cô không thể nhịn được nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đó đỏ lên, rất đáng yêu, thật là làm cho người ta thích.

Lấy bô tiểu lại, sau đó giúp tôi lôi ra, tiểu xong lại nhét vào.

Hắn trần thuật một cách đơn giản và thô lỗ, hoàn toàn không nghĩ gì đến cảm giác của một cô gái sau khi nghe xong.

Mạc Thanh Yên đảo mắt, có vẻ như sau này những việc như vậy còn rất nhiều. Nếu như hôm nay cô không làm được, vậy thì những lời cô nói với anh ta chỉ là lời nói suông, không thực tế.

Nghĩ đến chính mình nói không giữ lời, chính là có chút áy náy, hơn nữa càng ngày càng cảm thấy có lỗi.

Cô than nhẹ một hơi, khom người, lấy ra dưới giường một chiếc bô tiểu. Hai mắt mở to, thì ra cái nam nhân dùng và cái nữ nhân dùng không giống nhau, lúc sinh con cô cũng đã dùng qua, nhưng không phải cái hình dáng như vậy.

Đôi tay bé nhỏ của cô hơi run, hít thở thật sâu, chuẩn bị tâm lý thật kĩ.

Cô mở chăn ra, nhìn thấy hắn đang mặc bộ quần áo bệnh nhân, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, vậy mà lại thất đẹp, người đàn ông này đúng là móc treo quần áo, ngay cả mặc quần áo bệnh nhân cũng có thể trở thành người mẫu.

Còn Lệ Đình Tuyệt nhìn thật kĩ dáng vẻ của cô, nụ cười ngày càng hiện rõ, cảm thấy cũng không chịu thiệt lắm, Ngôn Ngọc coi như là tính toán đúng rồi.

Nhanh lên, không nhịn được nữa rồi.

Mạc Thanh Yên nắm chặt bô tiểu, bàn tay nhỏ bé hướng đến đai quần hắn, lúc chạm vào thắt lưng hắn, cảm thấy nhiệt độ ấm áp của cơ thể, liền bị doạ đến nức lập tức rút tay lại. Cô căng thẳng đến mức toát mồ hôi lạnh, chăm sóc người bệnh thật không phải chuyện dễ dàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play