Editor: Waveliterature Vietnam

Tiểu Yên, sau này không được gọi ta là lão phu nhân, gọi là bà nội, có nghe không?

Sau đó nói với người làm phía sau: "Mang canh lên."

Lão thái thái đặt canh trước mặt Mạc Thanh Yên "Bà nội không biết con ở đây, chỉ có canh gà nhân sâm, mau uống đi."

Mạc Thanh Yên nhìn mắt Lệ Đình Tuyệt, hắn ta chỉ ăn bữa sáng của mình, cũng không có ý giúp cô. Cho nên cô lại không thể từ chối ý tốt của bà, vì thể cầm lấy muỗng húp canh.

Lão thái thái nhìn thấy cô bé khôn ngoan như vậy, lại càng thêm yêu thích.

Tuyệt, chiều nay bà cho người đi mua lộc tiên cho con bồi bổ thân thể.

Phốc...

Mạc Thanh Yêu phun ra một ngụm nước canh, sau đó mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Cô nhanh chóng cúi đầu, dùng tay bấm đùi mình, mới cười liếc một cái.

Lệ Đình Tuyệt đã nhìn ra, cô bé này đã nhịn cười đến nội thương rồi. Vì thế lạnh lùng nói: "Bà nội, con không cần đâu."

Lệ lão thái thái tao nhã uống một ngụm cà phê, nghe thấy lời của hắn, liền đặt cái tách xuống.

Tuyệt, con còn trẻ, biết con huyết khí phương cương, không biết tiết chế, bà nội cũng là người từng trải, cho nên nghe lời bà nhất định phải bồi bổ, nếu không sẽ có hại cho thân thể.

Mạc Thanh Yên không ổn rồi, lại tiếp tục ngốc, không phải cười chết, mà là muốn nhịn cười mà chết. Vì thế giả vờ nhìn xuống đồng hồ "A, con sắp muộn giờ rồi."

Sau đó đứng lên, cười ngọt ngào với Lệ lão thái thái "Lệ…. bà nội, con đi trước đây."

Được rồi, ngoan, đi đi.

Cô nhanh chóng xoay người, bước nhanh ra khỏi phòng, sau đó giống như chạy trốn ra khỏi nhà hắn. Ra đến cổng, cô vỗ ngực mình, thở ra một hơi thư thái.

Má ơi, dọa chết mình rồi.

Có điều nghĩ lại bà nội hắn cũng rất thú vị, quan tâm hắn như vậy, hắn nên rất hạnh phúc mới phải!

Sau đó, cất bước về phía trước, thế nhưng tay lại bị giữ lại.

Tôi tiễn em.

Nhìn thấy hắn dắt tay mình, Mạc Thanh Yên mau chóng hất đi.

Không cần diễn nữa, bà nội anh không có đây. Xe tôi đỗ ở đây, tôi tự lái xe đến công ty.

Vì thế mặc kệ hắn, dứt khoát đi về phía xe mình.

Trong con ngươi tà khí của Lệ Đình Tuyệt đều là ý cười, đây là một khởi đầu tốt. Hắn biết cô bé đó thích hắn, điều này đã đủ rồi. Tất cả giao cho hắn thu phục, đời này không phải cô thì không cưới.

Lúc Mạc Thanh Yên sắp đến công ty, điện thoại vang lên. Cô bắt lấy nhìn qua, là số lạ, suy nghĩ một chút, không biết sẽ là ai. 

Alo?

Yên Tiêu Vân Tán, tôi là Mộc tiên sinh. Tối nay có rảnh không? Cùng đi ăn tối đi.

Xe của Mạc Thanh Yên thình lình nghiêng về một hướng, bởi vì quá kích động, tay đều không nghe mình điều khiển rồi. Mắt thấy sắp đâm vào thanh chắn trên đường, mới dọa đến phải dời tầm mắt.

Là Yên Tiêu Vân Tán phải không?

Thanh âm nam streamer quen thuộc kia vang lên bên tai, tim cô đều mềm nhũn rồi. 

Đúng rồi, em là Yên Tiêu Vân Tán, Mộc tiên sinh, thật là không ngờ, anh sẽ cùng em gặp mặt. 

Cô ức chế sự vui mừng khôn xiết từ đáy lòng, bình tĩnh nói ra câu này. 

Vậy bảy giờ tối nay, gặp mặt ở nhà hàng Tường Vi.

Được, được.

Mạc Thanh Yên đáp ứng, mãi đến khi điện thoại tắt rồi, cô đều cảm thấy như đang nằm mơ. Cuối cùng lại nhéo bản thân một chút, đau đến lông mày đều nhăn lại, mới biết tất cả đều là sự thật.

A, thật tốt quá, phải đi gặp thần tượng rồi.

Dù sao trò chơi tuyệt địa cầu sinh cô chơi rất lâu rồi, rất thích. Bản thân cũng từng trải qua những khóa huấn luyện đó, vì thế càng có cảm giác tự thân trải nghiệm. Chỉ là kỹ thuật kém một chút, mới có thể sùng bái Mộc tiên sinh như vậy. 

Sau khi tan làm, cô liền đi đến nhà hàng Tường Vi. 

Lệ Đình Tuyệt cùng với khách hàng ăn cơm, vừa tiến vào nhà hàng, liền nhìn thấy Mạc Thanh Yên ngồi dựa vào vị trí cửa sổ, hai tay cô cầm bình nước, nhìn qua dáng vẻ dường như rất căng thẳng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play