Kiều Thiều đè nặng mây gió trong lòng, ăn cua trên bàn.
Nhưng chỉ ăn một miếng, y không dằn được ghê tởm nữa, chạy vào toilet nôn khan.
Thật ra cũng không có gì để nôn, hai ngày không ăn gì, dạ dày rỗng tuếch.
Y muốn rửa mặt, lại thấy được người trong gương.
—– Gầy như que củi, trắng bệch như tờ giấy, chẳng khác nào mới bò ra từ phần mộ.
Kiều Thiều nhanh chóng cúi đầu, mở vòi nước, vốc nước lên mặt mình.
Nước lạnh bình ổn lại tâm trạng, Kiều Thiều nhìn bản thân đã khôi phục như thường trong gương.
Khuôn mặt vẫn gầy, vẫn tái nhợt, nhưng không phải loại gầy da bọc xương, cũng không phải loại tái nhợt không chút huyết sắc như người chết.
Y lại như cũ, y như cũ !
Bàn tay cầm khăn lau mặt không ngừng run rẩy.
Buổi tối, mười giờ bốn mươi, Kiều Tông Dân về nhà.
Dì Ngô vừa thấy hắn liền vô cùng lo lắng mà nói: “Tiên sinh, chiều giờ Thiều Thiều chưa ăn gì cả.”
Kiều Tông Dân sửng sốt.
Dì Ngô lo lắng cả đêm: “Nó ngồi một hồi nên tôi đến xem, sắc mặt rất tệ.”
Kiều Tông Dân cởi áo khoác, nói: “Để tôi đi xem.”
Dì Ngô cũng không nhiều lời, cầm áo khoác đem vào phòng quần áo.
Trong lòng Kiều Tông Dân biết rõ, Trương Quan Đình đã nhắc nhở hắn, thi cuối kì lần này chắc chắn là cái móc trong lòng Kiều Thiều.
Nhất là khi Kiều Thiều mới vừa có một chút cải thiện, lòng tự tin vừa tăng lên, nếu chịu đả kích, rất có thể sẽ trở lại như ban đầu.
Tuy nói có chuẩn bị tâm lý, nhưng ngẫm đến con trai lần thứ hai không ăn không ngủ, hắn vẫn thấy sợ.
“Thiều Thiều?” Kiều Tông Dân gõ cửa: “Đã ngủ chưa?”
Kiều Thiều nào ngủ được, y dấu thẻ săm dưới gối đầu, đứng lên mở cửa: “Sắp ngủ ạ.” Còn giả vờ ngáp một cái.
Kiều Tông Dân do dự một lát, không dám nói đến chuyện cơm chiều: “Có phải sắp nghỉ hè rồi không?” Đến chuyện thi cử cũng không dám đề cập.
Kiều Thiều trả lời: “Chờ có kết quả sẽ nghỉ hè.”
Kiều Tông Dân: “Thế… Lúc nào về trường?”
Kiều Thiều khựng lại: “Bốn ngày sau ạ.” Cũng chính là ngày đó có kết quả.
Kiều Tông Dân suy nghĩ nửa ngày, nghĩ rằng chuyện này sẽ giúp Kiều Thiều vui vẻ: “Mấy ngày nay có rủ bạn bè đi ra ngoài chơi không?”
Tim Kiều Thiều đã bị đâm một nhát, giờ lại bị lão ba thọt thêm một dao.
Y thuận miệng tìm cái lý do: “Con còn phải tham gia thi toán trong câu lạc bộ nữa, mấy hôm nay định ở nhà ôn bài.”
Kiều Tông Dân đã nghe y nói qua chuyện này, lập tức đáp: “Thế cũng được! Vậy ba ba không quấy rầy con nữa.”
Kiều Thiều gật gật đầu, nói chúc ngủ ngon.
Đóng cửa lại, Kiều Thiều trượt ngồi lên sàn nhà…
Trước khi thi, Hạ Thâm nói: “Đến lúc đó, đến nhà tôi làm đi.”
Kiều Thiều đồng ý.
Nhưng hiện tại…
Y chôn đầu vào đầu gối, dán cửa ngồi một lúc.
Kiều Thiều cho rằng mình đã tốt hơn, cho rằng mình không phải “bệnh tâm thần”, cho rằng mình có thể sống như một người bình thường.
Nhưng trên thực tế, y không thể.
Vừa vào phòng thi, liền lộ nguyên hình.
Kết quả đứng đầu đếm ngược rất mất mặt, nhưng chuyện khó chấp nhận nhất chính là y không hề thay đổi.
Kiều Thiều nghĩ rằng mình đã thay đổi.
Y nhớ tới mẹ, nhớ tới những kí ức linh tinh, thậm chí còn nhớ lại những đêm trong căn phòng không đèn đó.
Nhưng vẫn vô dụng.
Y vẫn như cũ không dám lên lầu ba, không thể nhớ tới chuyện năm đó, vẫn như cũ không biết người bắt cóc mình là ai.
Y vẫn là phế vật chỉ biết chui rúc trong vỏ cứng, tự tê liệt bản thân còn khiến người xung quanh đau khổ.
Như thế nào mới chữa khỏi.
Như thế nào mới có thể thoát ra.
Như thế nào mới có thể sống như người bình thường.
Kiều Thiều gắt gao ôm chặt đầu gối, cách một lớp quần ngủ, móng tay để lại dấu ấn thật sâu trên cẳng chân.
Với bộ dạng này, y có tư cách gì đi tỏ tình với Hạ Thâm.
Hạ Thâm tốt như vậy, sao y có mặt mũi quấy rầy cuộc sống của hắn.
Kiều Thiều một đêm không ngủ, Hạ Thâm cũng ngồi ở phòng trọ cả đêm.
Điện thoại gọi không thông, nhắn tin không trả lời, Kiều Thiều hoàn toàn không để ý tới hắn.
Hạ Thâm tựa lên sofa, mắt không nháy mà nhìn thẳng ra phía trước.
Phòng trọ không có ti vi, nơi đó treo một bức tranh thấp kém, tác phẩm được in máy chỉ mấy chục đồng, xấu xí đến không có giá trị.
Nhưng Hạ Thâm lại như nhìn vào danh họa kiệt tác nhất thế giới, xem rõ từng chi tiết, nhớ kĩ như in.
Hắn cần phải phân tán lực chú ý, cần phải nhớ đến những thứ không giá trị để đại não ngừng hồi ức lại.
Trí nhớ quá tốt, thật sự là chuyện tốt sao?
Không… cấmrepostnha
Khi tất cả hồi ức có thể chuẩn xác tua lại như phim nhựa, tuyệt đối là chuyện đau khố nhất.
Chuyện vui nhớ rõ ràng, chuyện không vui cũng nhớ rõ rõ ràng ràng.
Một người không thể quên đi, đến cuối cùng rồi cũng tan nát.
Tựa như hiện tại, Kiều Thiều không để ý tới hắn.
Những phút giây hai người ở chung liền trở thành kí ức thống khổ nhất.
Mà hắn cả đời cũng không quên.
Năm năm trước sau khi mẹ qua đời, Hạ Thâm đã tự nói mình tuyệt đối sẽ không thích bất cứ kẻ nào.
Bạn bè cũng được, người yêu cũng được, cuộc đời hắn không cần thêm bất cứ ai quan trọng.
Vì mất đi rất đau đớn, càng tàn nhẫn hơn khi người đó không thể quên.
Nhưng hắn gặp Kiều Thiều…
Một đứa nhỏ cực kì giống bản thân năm năm trước, rồi lại càng thêm nhỏ yếu.
Không biết từ lúc nào, Hạ Thâm đã lẳng lặng bảo vệ bên người.
Lại không bảo vệ được cả đời.
Kiều Thiều đã nhận ra tình cảm của hắn, bắt đầu bất hòa, sau đó thì sao?
Hạ Thâm nhẹ hít một hơi, cố gắng nhìn về bức tranh in máy rẻ tiền kia.
——- Làm bạn.
Hắn có thể làm bạn với Kiều Thiều.
Chỉ cần Kiều Thiều luôn ở đó, hắn sẽ có thể nhìn đến, thế là đủ rồi.
Hắn sẽ tuyệt đối không làm phiền cuộc sống của y.
Nếu Kiều Thiều thật sự thấy phiền phức, chờ học kì sau khai giảng, hắn sẽ đổi chỗ ngồi.
Hạ Thâm nhắm mắt, trong lòng quẩn quanh hai câu nói.
Đời này chỉ có một Kiều Thiều.
Tuyệt đối sẽ không thích thêm bất cứ kẻ nào.
Ngày hôm sau, Kiều Thiều dùng số điện thoại đăng kí QQ, thấy được tin nhắn của trưởng nhóm toán gửi đến: “Larry huynh, chuẩn bị thế nào? Đừng quên ngày mai thi đó nha! Còn là online nữa đó, nhớ đúng giờ.”
Kiều Thiều trả lời: “Ừm, tôi sẽ không quên đâu.”
Vừa lúc Cây Xà đang online, lập tức đáp lại: “Thật ra cũng không cần chuẩn bị nhiều lắm, cứ phát huy như bình thường là được, lần này hai huynh đệ ta liên thủ, giẫm chết thằng mất nết kia xuống đất!”
Kiều Thiều không có tâm trạng nói chuyện phiếm, có lệ một câu liền định offline, ai ngờ Cây Xà lại nói: “Mà nói nghe, tôi cảm thấy thi cuối kì lần này tôi thấy chúng ta có hy vọng đứng đầu.”
Kiều Thiều sửng sốt, ngưng thần hỏi: “Sao lại có thể?”
Cây Xà thần thần bí bí: “Cậu cũng ở phòng thi đầu tiên đúng không, chẳng lẽ cậu không biết?”
Kiều Thiều thi ở phòng đầu tiên cái đít, y nhanh chóng gõ chữ: “Tôi không biết, Hạ Thâm…” Gõ đến đây bỗng ý thức tên không được, sau khi xóa sạch bèn đổi thành: “Học thần làm bài không tốt sao?”
Cây Xà thở dài: “Ai biết đâu, mỗi nhà mỗi cảnh, học thần nộp giấy trắng môn văn.”
Trái tim Kiều Thiều đập bình bịch.
Cây Xà nói tiếp: “Theo lý thuyết thì đề lần này rất đơn giản, học sinh tiểu học cũng làm được, nhưng nói thật đề cũng rất ác, lúc viết tôi nhớ mẹ tôi sáng năm giờ nấu cơm, tối mười một giờ giúp tôi làm bài tập, ngồi viết một hồi xém chút nữa khóc mất…”
Hắn lải nhải lè nhè một đống lớn, nhưng không biết bên QQ kia đã không còn ai.
Kiều Thiều nhanh chóng lấy đại một bộ quần áo tròng lên liền ra ngoài, gấp không kêu taxi, trực tiếp nhờ chú Trần tài xế chở đến trường học.
Y muốn gặp Hạ Thâm, hiện tại lập tức muốn đến gặp hắn!
Sao y lại có thể ích kỉ như vậy?
Khi thi ngữ văn xong Hạ Thâm đến tìm mình, sao mình có thể đuổi người đi được chứ?
Bản thân mình đối mặt với đề bài đã đau khổ như thế, chẳng lẽ Hạ Thâm thì không sao?
Bên sân bóng rổ, Hạ Thâm vừa nói đến mẹ liền lộ ra âm thanh mất mát, vĩnh viễn Kiều Thiều cũng không quên.
Y đã làm những gì?
Chỉ biết ích kỉ riêng mình, không hề nghĩ đến Hạ Thâm!
Kì tích là, khi đầy đầu Kiều Thiều lo lắng cho Hạ Thâm, bóng ma bao trùm nội tâm có khuynh hướng tan đi.
Được quan tâm đương nhiên quan trọng.
Nhưng quan tâm người khác đồng dạng cũng là một loại cứu vớt.
Khi Kiều Thiều xuống xe, trong đầu đều là câu nói của Hạ Thâm——–
Cuộc đời chúng ta không phải chỉ có cha mẹ, nếu cố gắng mà sống, sẽ gặp được rất nhiều người tốt.
Như cậu vậy.
Như cậu vậy.
Ba chữ đó cho Kiều Thiều dũng khí cực lớn.
Y muốn nói cho Hạ Thâm, y muốn nói hết cho hắn biết.
Vì, Hạ Thâm đã nghĩ y là người tốt sau khi mất đi mẹ!
Một đường bò lên ba tầng, sau khi ấn chuông cửa, Kiều Thiều khẩn trương đến không đứng nổi.
Cửa mở, Hạ Thâm nhìn đến y cũng ngây ngẩn cả người.
Kiều Thiều sợ dũng khí của mình biến mất, há mồm liền nói: “Tôi muốn nói chuyện với cậu!”
Đồng tử Hạ Thâm co lại, âm thanh có chút khàn: “Vào nhà rồi nói.”
Kiều Thiều không dám vào, y cúi đầu, ưỡn lưng thẳng tắp: “Không cần!”
Trái tim Hạ Thâm tắc nghẽn, đã biết người kia muốn nói gì.
Hắn đã chuẩn bị tâm lý cả đêm, lại không ngờ trời vừa sáng đã phải đối mặt.
Cũng tốt, nói sớm nát sớm, hắn sẽ thu hồi tất cả tâm tư không nên.
Hai người đồng thời mở miệng, nói ra lại hoàn toàn là hai câu khác nhau.
Kiều Thiều: “Xin lỗi, Hạ Thâm, tôi thích cậu!”
Hạ Thâm: “Tôi sẽ kiềm chế mình, sẽ không thích cậu nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT