Edit: Hyukie Lee

Kiều Thiều đặt thẻ sâm có hai chữ đại cát ở dưới gối đầu, thần kinh căng chặt cả ngày cũng thả lỏng được một tí.

Y nằm trên gối, tay vừa chạm đến thẻ săm trái tim liền nhảy lên thình thịch.

Không sao đâu…

Mình rút được thẻ đại cát đó…

Sẽ không sao đâu!

Kiều Thiều đeo tai nghe lên, xem như ngủ được một giấc.

Thi cuối kì tổng cộng trong hai ngày, ngày đầu tiên là văn toán, hôm sau là anh lý hóa. Chẳng sợ không cần chạy bộ, Kiều Thiều cũng dậy rất sớm.

Trần Tố nghe được động tĩnh, hạ giọng hỏi: “Dậy sớm thế?”

Kiều Thiều lấy sách ngữ văn ra: “Lâm trận mới mài gươm, không bén cũng sáng.”

Trần Tố chồm qua nhìn y: “Kiều Thiều…”

Kiều Thiều nhìn lên : “Hửm ?”

Hai người nói chuyện rất nhỏ, vì Lông Xanh vẫn còn ngủ.

Trần Tố khựng lại : “Đây chỉ là thi cuối kì.”

Kiều Thiều cười cười : “Tôi biết.”

“Cậu làm tôi cảm thấy cứ như thi đại học vậy.” Trần Tố nói tiếp : “Nếu thi rớt là xong đời.”

Nụ cười trên mặt Kiều Thiều cứng lại.

Trần Tố hiểu y, tuy bọn họ không ở cùng nhau mỗi ngày, thậm chí có đôi khi bận chuyện riêng mà không nói với nhau câu nào, nhưng Trần Tố vẫn quan sát y, luôn quan tâm y.

Cậu xuống giường, ngồi cạnh Kiều Thiều : “Cậu đã rất cố gắng, sẽ có kết quả tốt thôi.”

Kiều Thiều rũ mắt, buồn không lên tiếng.

Trần Tố khẽ thở dài : “Đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, trạng thái này của cậu sẽ biến dễ thành khó.”

Tâm trạng đối với cuộc thi rất là quan trọng, quá căng thẳng sẽ khiến đại não trống không, cuối cùng dẫn đến kết quả kém là chuyện bình thường.

Trần Tố thật sự không muốn Kiều Thiều cố gắng đã lâu lại thua ở điểm này.

Kiều Thiều nhìn cậu một hồi lâu, đột nhiên hỏi rằng : “Cậu nghĩ Vệ Gia Vũ thi có được không ?”

Trần Tố ngơ ngác.

Kiều Thiều thấp giọng hỏi : “Cậu có chờ mong với kết quả của cậu ấy không ?”

Trần Tố nhìn cái tên bọc thành một cục trên giường : “Nói không là giả, dù sao cũng trả giá không ít.”

Kiều Thiều càng nắm chặt quyển sách hơn.

Trần Tố hiểu được tâm sự của y : « Tôi sẽ không từ bỏ chỉ vì cậu ấy thi rớt.”

Kiều Thiều buồn bã : “Nhưng cậu sẽ rất thất vọng.”

Trần Tố cười, vỗ vỗ bả vai người nọ : “Nhưng Hạ Thâm thì không.”

Kiều Thiều bị đâm trúng tim đen, ấn đường nhíu thành một nắm.

Trần Tố nói tiếp : “Tôi thất vọng là vì đến bây giờ Vệ Gia Vũ cũng chưa hề cố gắng, nếu cậu ta cố gắng như cậu, không cần biết thành tích thế nào tôi cũng sẽ không thất vọng.”

Chẳng lẽ không phải càng thất vọng hơn sao, một người dạy thế nào cũng không vào được…

Nhưng Kiều Thiều sẽ không nói, y cười : “Không sao, hôm qua tôi rút được đại cát, nhất định sẽ phát huy tốt.”

Trần Tố cũng cười : “Đừng nghĩ quá nhiều.”

Kiều Thiều đang muốn nói : “Ừm, chúng ta…”

Cùng nhau ăn điểm tâm còn chưa nói xong, đột nhiên điện thoại rung lên.

“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã.” Kiều Thiều nói với Trần Tố, Trần Tố gật đầu, người kia cầm điện thoại ra khỏi phòng.

Kiều Thiều thấy thông báo trên màn hình, là Hạ Thâm.

Ngẫm lại đoạn hồi ức không biết xấu hổ đêm qua, Kiều Thiều có chút ngại ngùng, âm thanh nói chuyện cũng có chút lo lắng : “Này ?”

Hạ Thâm nghe được âm thanh cũng ngẩn ra : “Ngủ không ngon sao?”

Thật ra là ngủ rất ngon, Kiều Thiều đáp : “Cũng được.”

Hạ Thâm không dám nhắc đến chuyện thi cử, chỉ nói : “Chưa ăn sáng đúng không ?”

Kiều Thiều : “Đang định rủ Trần Tố đi quán cơm…”

“Tôi mua rồi.” Hạ Thâm nói : “Xuống lầu ăn chung không ?”

Kiều Thiều đáp : “Thế tôi đi nói với Trần Tố một tiếng.”

Hạ Thâm : “Được.”

Kiều Thiều về phòng nói với Trần Tố : “Hạ Thâm mua điểm tâm, cùng nhau ăn không ?”

Trần Tố lập tức đáp : “Không cần, bánh mì tôi mua mấy ngày trước vẫn chưa ăn xong, còn để nữa sợ là hư.”

Kiều Thiều : “Thế tôi đi đây.”

Y thu dọn một chút, ra khỏi ký túc xá.

Sáng sớm ngày hè cũng không lạnh lắm, vừa ra khỏi ký túc xá, hơi nóng liền phà vào mặt, oi bức đến hít thở không thông. Ven ký túc xá có trồng mấy cây si, lá cây xanh biếc râm mát trên đường, dụ dỗ người trốn vào.

Nhưng Kiều Thiều lại đi rất chậm, vì y thấy được Hạ Thâm.

Nam sinh cao ráo tay xách một túi to, tay phải đút túi, vạt áo tùy ý, thần thái lười biếng, tựa hồ nhận ra tầm mắt của Kiều Thiều, hắn quay qua đây, phút chốc khuôn mặt ủ rũ liền tiêu tán, biến thành nụ cười mê người.

Trái tim Kiều Thiều nhảy dựng lên, có chút muốn chạy trở về.

Thế này ai mà chịu nổi ?

“Không nóng sao ?” Hạ Thâm đi tới.

Kiều Thiều đáp : “Cũng được.”

Hạ Thâm tự nhiên muốn nắm tay y, Kiều Thiều chột dạ, im lặng né tránh.

Hạ Thâm ngẩn ra, không nói câu nào : “Đến quán cơm ăn đi.”

Kiều Thiều đáp : “Ừm.”

Phòng học đã được sắp xếp thành phòng thi, bọn họ đi qua cũng không thích hợp, trong ký túc xá có người đang ngủ lại càng không được, cho nên quán cơm là lựa chọn tốt nhất.

Dọc đường đi Kiều Thiều không yên lòng, Hạ Thâm ngày xưa nói nhiều giờ cũng không nói gì.

May mà quán cơm cũng không xa, hai người đi không bao lâu liền tới.

Nơi này ngày thường mọi người chen chúc, nay vì chưa đến giờ cao điểm mà trống rỗng, Hạ Thâm đã có bữa sáng đầy đủ, hai người trực tiếp đi đến lầu hai, đến chỗ cả hai thường ngồi.

Kiều Thiều ngồi xuống mới ra vẻ thoải mái mà hỏi : “Mua gì thế ?”

Hạ Thâm không mở túi ra, hỏi ngược lại : “Bánh nhân thịt với bánh quẩy, muốn ăn cái nào ?”

Kiều Thiều tò mò : “Không thể nếm cả hai sao ?”

Hạ Thâm nói : “Không được, nhất định phải chọn một cái.”

Kiều Thiều không biết hắn lại giở trò gì, suy nghĩ : “Bánh nhân thịt đi.”

Hạ Thâm cười : “Chắc chưa ?”

Kiều Thiều nhìn hắn : “Cứ thích thần thần bí bí, cậu không bỏ độc vào chứ ?”

Hạ Thâm mở túi ra, lấy ra hai hộp cơm : “Độc thì không có, nhưng có lẽ sẽ ăn không ngon.”

Kiều Thiều nhìn đến hộp cơm, ngây ngẩn cả người : “Đừng nói là tự cậu làm nhá ?”

Khóe miệng Hạ Thâm cong lên : “Không được sao ?”

Kiều Thiều hít một hơi, mắt không nháy mà nhìn chằm chằm : “Cậu còn biết làm bánh nhân thịt với bánh quẩy ?”

Hạ Thâm nâng mắt nhìn y : “Trên mạng có hướng dẫn.”

Trong lòng Kiều Thiều như có hàng ngàn con kiến bò lên, vừa nhột vừa ngứa.

“Cậu đã chọn bánh nhân thịt, thì là phần này.” Hạ Thâm mở hộp cơm màu trắng ra.

Kiều Thiều trợn to mắt nhìn, sau đó ngây dại.

Hộp cơm hình chữ nhật từ trái qua phải là chân giò hun khói, cà rốt, trứng ốp la và cái bánh nhân thịt, bày ra con số 150.

Chân giò được chiên vàng là 1, cà rốt xếp thành số 5, quả trứng ốp la khéo léo là nửa phần của số 5, cuối cùng là cái bánh nhân thịt tròn quay số 0.

150 điểm.

Đối với học sinh trung học mà nói, đó là con điểm trong mơ.

Kiều Thiều nhìn không chớp mắt, cảm thấy từng trận hôi hổi thi nhau bay lên, hốc mắt đỏ bừng : “Cậu…”

Âm thanh run rẩy : “Tự tay cậu làm sao?”

Hạ Thâm nhìn y: “Ở đây còn có người thứ ba à?”

Kiều Thiều cố gắng mở to mắt, miệng giật giật, nhưng thế nào cũng không nói nên lời.

“Ăn nó, chắc chắn cuộc thi hôm nay sẽ không thành vấn đề.” Hạ Thâm nói.

Kiều Thiều khựng người một lúc lâu, sau mới phun ra hai chữ: “Cảm ơn.”

Trong đầu bỗng hiện lên một hình ảnh, đó là lúc tiểu học, mẹ làm cho Kiều Thiều một bữa sáng 100 điểm, một cái chân giò, hai cái bánh nhân thịt nhỏ nhỏ, bà nói rằng: “Bảo bối cố lên, ăn nó, chắc chắn cuộc thi hôm nay sẽ không thành vấn đề.”

Xoạch một tiếng, nước mắt rớt xuống mặt bàn inox.

Hạ Thâm cuống quít: “Sao lại khóc thế?”

Kiều Thiều vội vàng lau nước mắt, nói: “Xin lỗi, tôi nhớ mẹ tôi.”

Hạ Thâm hiểu ra, nhất định là mẹ Kiều Thiều cũng làm một bữa sáng như thế này, hắn đau lòng: “Xin lỗi.”

Hắn không muốn nhóc con nhớ tới những chuyện khổ sở.

“Sao lại nói xin lỗi?” Tuy hốc mắt Kiều Thiều vẫn còn hồng, nhưng âm thanh đã nhẹ nhàng hơn, y trêu ghẹo: “Lúc đó vẫn là một trăm, bây giờ đã lên giá tới một trăm năm mươi.”

Hạ Thâm thấy thần thái người nọ giãn ra, thả lỏng một ít: “Lý hóa hai trăm điểm nữa, nhưng mà tổng điểm cậu sáu trăm là được rồi, chừa mọi người đường sống với.”

Kiều Thiều cười lên: “Tôi làm gì được nhiều điểm như thế chứ.”

Hạ Thâm đưa đôi đũa qua: “Thi không được cũng không sao.”

Kiều Thiều rất luyến tiếc ăn bữa sáng này: “Tôi sẽ cố gắng.”

Hạ Thâm sợ người kia lại lo lắng, cũng không dám nói hơn nữa: “Ăn nhanh đi, hương vị vốn đã không ra làm sao, để nguội thì khỏi ăn luôn.”

Nói xong hắn mở hộp cơm màu đen còn lại ra, Kiều Thiều cười ra tiếng: “Hóa ra bánh quẩy chỉ có 100 điểm sao?”

Trong hộp cơm màu đen là một cái bánh quẩy, hai cái bánh bao lớn, xếp thành số 100.

Hạ Thâm nghiêm trang chững chạc: “Chứng minh số cậu tốt, đã định trước thi được điểm cao.”

Kiều Thiều đâm thủng hắn: “Cậu biết rõ tôi thích ăn bánh nhân thịt.”

Hạ Thâm giả vờ kinh ngạc: “Hóa ra cậu thích ăn bánh nhân thịt sao?”

Trong lòng Kiều Thiều một mảnh thoải mái, cũng không muốn động đũa.

Hạ Thâm thúc giục: “Thất thần làm gì? Để nguội sẽ không ăn được đâu.”

“Hạ Thâm.” Kiều Thiều nhẹ giọng gọi hắn.

Hạ Thâm: “Hở?”

Kiều Thiều cúi đầu: “Sao cậu lại tốt với tôi như thế?”

Y vừa hỏi, nháy mắt Hạ Thâm liền căng thẳng.

Kiều Thiều nói: “Nếu cậu là con gái, chắc tôi đã…”

Hạ Thâm cắt ngang lời: “Tôi không phải con gái.”

Kiều Thiều hàm hồ: “Ừm.”

Hạ Thâm nhìn hắn, câu nói kia đã vọt tới bên môi, chỉ cần mở ra một khe hở, chúng nó sẽ phun ra toàn bộ.

Nhưng…

Kiều Thiều trêu đùa: “Cậu như vậy là không được nha, cậu xem đi, nếu là gay, có lẽ tôi đã yêu cậu rồi nhỉ?”

Trái tim của Hạ Thâm bay thẳng xuống đáy vực sâu, bị lãnh khí băng đông thẳng đến cổ họng.

“Nghĩ cái gì thế, học sinh tiểu học.” Một lúc lâu sau, Hạ Thâm mới phun ra một câu như thế.

Kiều Thiều ngớ người, hóa ra đến học sinh trung học y cũng không có tư cách sao, trực tiếp giáng cấp đến tiểu học luôn sao!

Kiều Thiều tức giận lặp lại: “Tôi chỉ nhỏ hơn cậu một tháng!”

Hạ Thâm đã ổn định cảm xúc, lấy lại giọng điệu cà chớn lúc trước: “Ừm, nhìn qua rất giống con trai tôi.”

Kiều Thiều: “…”

Có còn ai thảm hơn y không?

Y muốn yêu đương với hắn, hắn lại xem y là con trai !

Kiều Thiều không muốn để ý đến Hạ Thâm, cầm lấy bánh nhân thịt cắn một mồm to, thầm nghĩ —–

Chờ tôi có được thành tích tốt, hù chết cậu !

Sau đó, cảm xúc của Hạ Thâm vẫn không vui lên nổi, Kiều Thiều cũng không dám đả thảo kinh xà.

Hai người ăn cơm sáng xong, cũng đến lúc đến phòng thi.

Lần này hai người không cùng phòng nữa, Hạ Thâm ở phòng đầu tiên, Kiều Thiều ở phòng cuối cùng, khi tách ra, tâm trạng vừa mới khoan khoái vì bữa sáng của Kiều Thiều lại nặng nề vài phần.

Y thật sự có thể thi tốt sao ?

Y thật sự có thể không làm phụ công sức của Hạ Thâm sao ?

Y thật sự có tư cách chứng minh tâm ý của mình với hắn sao ?

Kiều Thiều không sợ bị từ chối.

Điều y sợ chính là, mình không có tư cách thích Hạ Thâm.

Một người đến bản thân mình cũng không dám đối mặt, thật sự có khả năng thích người khác sao ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play