Hạ Thâm đứng lên một cái vèo, hiếm khi cảm nhận được sự khẩn trương.
Thế mà lại là tin của Kiều Thiều gửi đến, mà hắn đợi một tiếng sau mới xem.
Hạ Thâm dùng tốc độ ba mươi giây thay quần áo, vừa xuống cầu thang vừa gãi gãi tóc, xuống lầu bắt xe, sau khi ngồi lên xe mới gọi điện thoại cho Kiều Thiều.
Một loạt hành động nhanh nhẹn đến đặc công nhìn vào cũng thấy mặc cảm.
Tít tít vài tiếng, Kiều Thiều nghe máy.
“Này?” Bên Kiều Thiều có chút ầm ĩ, chắc là đã đến.
Hạ Thâm bình phục hơi thở: “Tôi vừa mới xem tin nhắn của cậu.”
Kiều Thiều thở phào: “Thế có đến đây không, hay là cậu bận chuyện khác?”
Dù có đại sự thật Hạ Thâm cũng ném hết ra sau đầu: “Tôi đang trên đường tới rồi.”
“Ờ.” Kiều Thiều buồn bực: “Thế cậu còn gọi điện làm chi, tôi còn tưởng cậu không tới.”
Ngực Hạ Thâm như chất đầy kẹo ngọt: “Có khả năng tôi sẽ đến trễ.”
Kiều Thiều hỏi: “Cỡ bao lâu?”
Hạ Thâm: “Nếu không kẹt xe thì cỡ mười lăm phút.”
Kiều Thiều oán giận: “Tôi còn tưởng năm chục phút, gấp cái gì, nhà hàng cũng không đóng cửa.”
Hạ Thâm thấy kẹo trong ngực bị chảy mất: “Tại vì muốn cậu chờ tôi…”
Kiều Thiều đáp: “Tôi không chờ cậu chẳng lẽ ăn một mình sao? Đã nói mời rồi.”
Tay Hạ Thâm cầm điện thoại thật chặt: “Cậu không giận sao?”
Kiều Thiều mờ mịt hỏi lại: “Có gì phải giận?”
Hạ Thâm cười nhẹ một tiếng, tiếc nuối nói: “Lần đầu tiên hẹn, tôi lại đến muộn.”
Vành tai Kiều Thiều như bị điện giật, không tự chủ đưa điện thoại ra xa một chút, âm thanh cũng có chút không được tự nhiên: “Cậu đang giễu cợt tôi sao?”
Hạ thẳng nam đến nói cũng không nói rõ, đúng là khiến người tức giận!
Kiều Thiều: “Nhà tôi không nghèo như vậy, ba tôi… lúc không uống rượu, cũng rất tốt.”
Hạ Thâm: “Dù sao thì cậu cũng không giàu bằng tôi.”
Kiều Thiều ngẫm đến tiền tiêu vặt của mình hơn ngàn vạn với Hạ Thâm lưng đeo nợ chồng chất.
Ha ha ha…
Chờ đi, sau này nhất định y sẽ lấy tiền chôn hắn!
Thời gian đến kì thi đã không còn bao lâu, ngày nào lão Đường cũng động viên.
“Mấy trò ơi, sắp thi cuối kì rồi, thầy hy vọng mấy trò có thể lấy được thành tích xuất sắc, chứng minh năm nhất này không uổng phí ! Chờ lên năm hai sẽ không nhẹ nhàng như vậy, năm hai là năm quan trọng nhất cả trung học…”
Lời này các bạn học nghe đến chai sạn.
Bắt đầu từ năm tiểu học, chủ nhiệm sẽ nói năm nhất là quan trọng nhất ! Lên năm hai lại nói năm hai là quan trọng nhất !
Mãi đến trung học…
Giáo viên đã đổi mấy mùa quýt, lời nói thì mãi mãi còn nguyên.
Kiều Thiều rất lo lắng, y thật sự rất muốn lấy một thành tích tốt.
Thậm chí y còn định ra một mục tiêu nhỏ cho mình…
Nếu thi tốt, y sẽ tâm sự với Hạ Thâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT