Xe đạp điện hiện giờ vẫn còn được hai vệ sĩ gác cổng giữ, hai chị em Thư Phàm đành phải trèo lên xe ô tô của Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt ngồi cùng Tuấn Hùng ở băng ghế đằng trước, Thư Phàm và Tú Linh ngồi ở băng ghế đằng sau.
Từ lúc bước lên xe, Tú Linh giữ thái độ trầm mặc, kiệm lời không lên tiếng nói chuyện.
Thư Phàm biết em gái đang buồn, nên dịu giọng an ủi, “Em đừng lo lắng.Chúng ta đã giả tiền cho anh ta rồi, anh ta sẽ không tìm cách quấy rốiem nữa đâu.”
“Em cũng hy vọng là thế.”Tú Linh hiểu chị gái đang lo lắng cho mình, nên dù đang buồn bã, cũng gắng gượng nở một nụ cười.
Thư Phàm siết chặt tay em gái, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Từ lần sau, gặpphải chuyện gì, em cũng không được phép hành động một cách hàm hồ màkhông chịu suy nghĩ trước sau. Nếu không thể quyết, thì hãy gọi điện cho chị, chị sẽ đến ngay lập tức.”
“Mọi chuyện đã qua cả rồi, em đừng tự trách bản thân mình nữa.” Thư Phàm vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tú Linh, mỉm cười nói, “Chỉ cần từ lần sau em chú ý không để chuyện tương tự này xảy ra lần nữa là được.”
“Vâng, em nhớ rồi.” Mắt Tú Linh đỏ hoe, cảm động muốn khóc. Trên đời này chỉ có một người đối xử tốt và thật lòng với Tú Linh, là chị gái ThưPhàm. Cũng may Thư Phàm là một người chị hết lòng vì em gái, lại thôngminh mới cứu thoát Tú Linh ra khỏi móng vuốt của con sói Vũ Gia Minh.Nếu không khi bị hắn đũa bỡn, bị hắn chơi chán chê, rồi mới phũ phàngvứt bỏ như một chiếc áo cũ, rách nát; trái tim ngây thơ, non nớt vàthuần khiết của Tú Linh làm sao mà chịu đựng nổi.
Ngồi trên băng ghế đằng trước, Hoàng Tuấn Kiệt lắng nghe hai chị em ThưPhàm nói chuyện, mắt chăm chú nhìn khuôn mặt Thư Phàm phản chiếu tronggương xe. Khi nghe tin Thư Phàm bị Vũ Gia Minh bắt nhốt tại tư gia, hắnđã lo sợ, cuống cuồng vội ra lệnh mau chóng lái xe ô tô đến cứu người,lúc đó trái tim hắn gần như ngừng đập, cũng may là Thư Phàm không sao.Nếu không, hắn đã đánh Vũ Gia Minh một trận bầm dập, và xử đẹp hắn ngaytại chỗ rồi.
Đi được một đoạn khá xa, Thư Phàm nhìn khung cảnh hai bên đường, mắt đọc bảng hiệu in điện chỉ con đường mà xe ô tô đang đi.
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm gọi, “Anh định đưa hai chị em tôi đi đâu đây?”
“Về nhà tôi.” Hoàng Tuấn Kiệt quay lại nhìn Thư Phàm, đơn giản trả lời.
“Không được.” Thư Phàm thẳng thắn cự tuyệt, “Anh mau đưa tôi về nhà trọ của em gái tôi.”
“Cô vẫn không hiểu hoàn cảnh nguy hiểm của bản thân mình sao?” HoàngTuấn Kiệt nén giận, nhắc nhở cho Thư Phàm nhớ bây giờ sát thủ đang bámtheo, tìm cơ hội để thủ tiêu. Có thể Thư Phàm không quan tâm đến chuyệnsống chết của cá nhân, nhưng còn Tú Linh, Thư Phàm không thể không lo.
Thư Phàm định mở miệng cãi lại yêu cầu của Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng thấyhắn nói có lý, lại thấy cô em gái đang trong trạng thái tinh thần hoảngloạn, nên không có ý kiến gì thêm nữa.
Hoàng Tuấn Kiệt rất mừng, vì cuối cùng cô gái ương bướng và không biếtsống chết như Thư Phàm đã chịu nhượng bộ. Để cho Thư Phàm sống ở bênngoài, hắn rất lo. Nếu có thể nhốt Thư Phàm ở bên cạnh mình cả ngày lẫnđêm, cho đến khi nào bắt được hai tên sát thủ và tìm ra người chủ mưuđứng sau vụ ám sát kia, thì hắn mới yên tâm được. Hoàng Tuấn Kiệt bị ýnghĩ kì lạ này, dọa cho nhảy dựng. Từ khi nào hắn lại có ý nghĩ kì lạ,là muốn giữ một cô gái suốt ngày ở bên cạnh mình, thậm chí ngay cả banđêm cũng không buông tha.
“Chúa ơi! Mình điên thật rồi!” Hoàng Tuấn Kiệt luồn tay vào tóc, vuốtmặt mấy cái cho tỉnh táo đầu óc. Hắn đang cho rằng bản thân mình vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái căng thẳng và lo sợ, nên mới có suy nghĩtrước nay chưa từng có ấy.
Ngồi bên cạnh, tuy đang tập trung vào lái xe, nhưng Tuấn Hùng thỉnhthoảng vẫn kín đáo quay sang, liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Nhìn hắn vò đầu bứt tóc, vuốt mặt như một nhà hiền triết không thể giải thích đượcmột nguyên lý hết sức tự nhiên của con người rằng: “Một người con traikhi đã bắt đầu có tình cảm với một cô gái, thì sẽ nhớ về cô ấy, lo lắngcho sự an toàn của cô ấy, muốn giữ cô ấy ở bên cạnh mình một khắc cũngkhông muốn rời xa.”, Tuấn Hùng không nhịn được cười. Xem ra vị sếp nóng tính như lửa, không coi trọng chuyện nữ nhi tình trường, đã tìm đượcngười con gái định mệnh của cuộc đời mình rồi.
……………………..
Con đường dẫn vào tòa cao ốc Hoàng Thị hoàn toàn không có một bóngngười, cây cối hai bên đường chìm trong ánh sáng mờ ảo của bóng đènđiện. Nơi đây giống như một dinh thự của một nhân vật chính trị cấp cao, làm việc cho chính phủ.
Tú Linh lần đầu tiên đến đây, nên không thoát khỏi tò mò, mắt hiếu kìnhìn quang cảnh hai bên đường. Cảm nhận được không khí trang nghiêm nơiđây, Tú Linh hơi ớn lạnh, mắt lo sợ nhìn chị gái đang ung dung ngồi dựangười ra sau ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Thư Phàm là thế, lúc nào cũng bình thản, ít khi nào sợ sệt, chỉ khi nàogặp phải vấn đề gì đó khó giải quyết và liên quan đến sự an toàn tínhmạng của người thân, mới trở nên yếu đuối và rơi lệ.
“Chị Thư Phàm!” Tú Linh gọi nhỏ, thì thào hỏi, “Chúng ta đang ở đâu đây?”
“Lúc nữa em sẽ biết thôi.” Thư Phàm không mở mắt, lười biếng đáp.
“Chị đã từng ở đây rồi sao?” Tú Linh tròn xoe mắt nhìn Thư Phàm, lúcnày đã hoàn toàn biến thành một đứa trẻ con, không còn dáng vẻ của mộtthiếu nữ vừa mới thất tình nữa.
“Chị ở đây được mấy ngày.”
“Cái gì?” Tú Linh kinh ngạc bật thành một tiếng kêu nhỏ, “Chị…chị từng sống ở đây?”
“Ừ.” Thư Phàm che miệng ngáp ngủ, vô tư thừa nhận, mà không biết cô emgái đã bị câu trả lời của mình, khiến cho đầu óc trong sáng bắt đầutưởng tượng ra những suy nghĩ đen tối, chỉ có người lớn mới nên có.
“Em lại đang suy nghĩ lung tung gì thế?” Hiểu em gái không ai bằng chị, nên Thư Phàm không cần nhìn biểu hiện trên khuôn mặt trắng nõn và thanh tú của Tú Linh, cũng biết Tú Linh đang nghĩ gì trong đầu.
“Chị..chị và anh Kiệt…không…không phải…?” Tú Linh đỏ mặt vì xấu hổ, ấp úng không dám nói tiếp.
“Vớ vẩn!” Thư Phàm lập tức cắt ngang lời của cô em gái, “Đừng có nói lung tung. Giữa chị và anh ta không có quan hệ gì cả.”
“Nhưng….nhưng mà…” Tú Linh thấy có gì đó không đúng. Nếu Thư Phàm vàHoàng Tuấn Kiệt không có quan hệ gì đặc biệt, tại sao lại sống cùng nhau?
Ngồi ở phía trước, Hoàng Tuấn Kiệt dở khóc dở cười. Hai chị em Thư Phàmđúng là rất biết cách chọc tức hắn. Nói chuyện thì ít ra cũng chừa chohắn một chút mặt mũi chứ? Đằng này, Thư Phàm oang oang nói cho thiên hạ biết, trong mắt cô, hắn chẳng đáng một xu một cắc nào cả. Nếu có thể,hắn rất muốn xông lên đánh Thư Phàm một trận, hay bổ não Thư Phàm ra xem ngoài các công thức hóa học, tên và công dụng của các loại thuốc, khảnăng mổ và phẫu thuật thiên tài ra, thì còn thứ gì khác nữa không?
Tuấn Hùng cười tủm tỉm, dù đã cố nín nhịn, nhưng hai chị em Thư Phàm nói chuyện hài hước quá.
“Vâng, thưa sếp.” Tuấn Hùng mím môi, giả vờ ho lên một tiếng để che dấu khuôn mặt vì nén cười đã trở nên đỏ bừng của mình.
“Anh bị cảm cúm hả?” Thư Phàm chú ý đến tiếng ho của Tuấn Hùng, bệnh nghề nghiệp nổi lên, nên tốt bụng thăm hỏi Tuấn Hùng.
Tuấn Hùng suýt chút nữa là bị sặc chết, không ngờ từ giả vờ lại biến thành bệnh thật.
“Không, tôi không sao cả.” Tuấn Hùng vội vàng đáp, sợ chút nữa khi lênđến lầu thứ 13, Thư Phàm sẽ nhanh tay bắt mạch và kê cho một đống thuốcbắt phải uống.
Hoàng Tuấn Kiệt khinh thường nhìn Tuấn Hùng, mắt hàm ý, “Cho chết! Cười cho lắm vào!”
……………..
Đi xe mất hơn 20 phút, chiếc xe ô tô màu đen rẽ phải, đi thêm hơn 500 mét, dừng lại trước một cánh cổng sắt màu xanh dương.
Cánh cổng sắt tự động mở ra hai bên, ông quản gia đã được Tuấn Hùng gọiđiện thông báo từ trước và kể sơ qua chuyện Thư Phàm bị Vũ Gia Minh bắt, nên đã sớm đứng chờ ở trước cổng.
“Chào chú!” Hạ cửa kính xe ô tô, thò đầu ra ngoài, Thư Phàm vui vẻ, mỉm cười chào hỏi ông quản gia.
“Chào cháu!” Ông quản gia vui vẻ chào lại Thư Phàm, thở phào nhẹ nhõm khi thấy Thư Phàm không sao.
“Tôi muốn xuống ở đây.” Thư Phàm bảo Tuấn Hùng.
Hoàng Tuấn Kiệt nói theo Thư Phàm, “Cậu dừng xe ở đây đi. Tôi sẽ xuống cùng với họ.”
Tuấn Hùng dừng xe, đang định bước xuống để mở cửa xe cho Hoàng TuấnKiệt và hai chị em Thư Phàm, ông quản gia đã giúp Tuấn Hùng làm việc đó.
Thư Phàm bấu lấy cánh tay ông quản gia, thân thiết giới thiệu Tú Linhcho ông biết, “Chú Phong! Đây là em gái cháu, tên là Tú Linh.”
Ông quản gia kín đáo đánh giá và quan sát từ đầu xuống chân Tú Linh.
“Chào chú!” Tú Linh bẽn lẽn chào hỏi ông quản gia, giọng trong trẻo dễ nghe.
“Chào cháu!” Ông quản gia mỉm cười, ngay từ lần gặp đầu tiên ông đãthích cô gái có hai bím tóc đen dày trước ngực, khuôn mặt đẹp tựa búp bê barbie, tính cách ngoan ngoãn và dễ thương này. Ông thật lòng mong cóthể thường xuyên được gặp và tiếp chuyện với hai chị em Thư Phàm.
“Chúng ta đi lên phòng thôi.”
Tú Linh vừa đi vừa hiếu kì ngó ngược ngó xuôi. Nhìn khoảng sân vườn rộng mấy trăm mét vuông, trồng đủ các loại hoa và các loại cây cảnh, lối đi được rải sỏi trước mặt, Tú Linh đã thích thú bật lên một tiếng kêu nhonhỏ trong cổ họng, khuôn mặt ửng hồng trông sinh động và hoạt bát hẳnlên.
Đi vào trong tiền sảnh của tòa cao ốc, Tú Linh còn kinh ngạc nhiều hơnnữa. Thấy kiến trúc của tập đoàn Vũ Thị gần giống với kiến trúc xây dựng của tập đoàn Hoàng Thị, Tú Linh lại tưởng mình vẫn còn ở tập đoàn VũThị.
Tuấn Hùng bấm mũi tên chỉ xuống dưới, chưa đầy hai mươi giây sau, cánh cửa thang máy mở ra.
Năm người lần lượt bước vào trong, cùng với hai anh vệ sĩ.
Tú Linh càng lúc càng thấy bản thân mình rơi vào sương mù. Ban đầu TúLinh tưởng Hoàng Tuấn Kiệt là bệnh nhân của chị gái, việc hai người điăn với nhau có thể là do Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt hẹn gặp vì lịchkhám bệnh, nhưng ngay sau đó, Tú Linh thấy lời giải thích này không đúng hoàn toàn. Hoàng Tuấn Kiệt dù có giàu nứt đố đổ vách đi chăng nữa cũngkhông thể dễ dàng bỏ ra 400 trăm triệu trả tiền thay cho Thư Phàm, màkhông có một chút chần chờ hay tính toán nào. Còn nữa, tại sao một người đàn ông phong độ và làm việc biết tính toán trước sau như Hoàng TuấnKiệt có thể lỗ mãng phá cổng, đánh người, xông hẳn vào nhà Vũ Gia Minhđể cứu hai chị em. Bây giờ còn tốt bụng mang hai chị em về đây sống nữa.
Càng nghĩ Tú Linh càng không hiểu gì cả. Hay là Hoàng Tuấn Kiệt là người thương thầm trộm nhớ chị gái, mà Thư Phàm cũng đã chấp nhận tình cảmcủa Hoàng Tuấn Kiệt?
Tú Linh liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm, cố xác minh xem suy đoán của mình có đúng không.
“Reng!” Tiếng chuông thang máy báo hiệu đã lên đến lầu thứ 13.
Tú Linh đã được xem kiến trúc của tập đoàn Vũ Thị, nên đối với tập đoànHoàng Thị có kiến trúc tương tự, Tú Linh chỉ ngạc nhiên ban đầu, còn sau đó đã không còn hứng thú nhìn ngắm nữa. Điều khiến Tú Linh phải mở tomắt nhìn và không hiểu lý do vì sao, Hoàng Tuấn Kiệt lại không mua mộtcăn biệt thự để sống giống như Vũ Gia Minh, mà lại thích thích sốngtrong tòa cao ốc cao hơn 10 tầng này.
Thư Phàm cố ý đứng gần Hoàng Tuấn Kiệt, để nhìn xem mật mã 10 con số mà hắn đang bấm là gì.
Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép cười thầm, “Người phụ nữ ương bướng và tinhkhôn này, muốn nhìn để mai sau nếu chẳng may bị nhốt ở đây, có thể dùngmật mã để trốn chứ gì? Được thôi, muốn nhìn thì tôi cho cô nhìn, nhưngmà khi nào tôi muốn nhốt cô, tôi sẽ thay đổi.”
Tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Thư Phàm vốn là một cô gái thông minh, đã lẩm nhẩm trong miệng, và nhanh chóng ghi nhớ vào đầu.
Đứng ở bên cạnh, ông quản gia kín đáo che miệng cười tủm tỉm.
“Cậu chủ và Thư Phàm lại tìm cách đấu đá nhau nữa đây.” Ông quản gia lắc đầu chịu thua tính cách nóng như lửa, và không ai chịu nhường ai củahai người.
……………….
Thư Phàm lôi em gái vào phòng ngủ của Hoàng Tuấn Kiệt, tự nhiên mở cửa tủ quần áo.
“Em thích bộ nào thì lấy đi.” Thư Phàm quay lại nhìn em gái, cười tươi nói.
Tú Linh trợn tròn mắt, hết ngó đông rồi lại ngó tây. Thấy chị gái tựnhiên bước vào phòng ngủ của Hoàng Tuấn Kiệt, sử dụng đồ đạc trong nhàhắn, như đang ở nhà mình, Tú Linh mờ mịt không hiểu gì cả.
“Chị Hai! Thế này là thế nào? Tại …tại sao quần áo của chị lại treo ởtrong tủ áo của Hoàng Tuấn Kiệt?” Tú Linh không thể nén nhịn được tò mò nữa, nên đã lên tiếng hỏi chị gái.
“Chị sống tạm ở đây, nên đương nhiên phải có quần áo ở đây rồi.” ThưPhàm xăm xoi từng bộ quần áo, cố tìm một bộ phù hợp với vóc dáng nhỏ bécủa cô em gái.
“Sống…sống ở đây?” Tú Linh lắp bắp, “Chị sống ở đây từ bao giờ, tại sao em không biết gì cả. Em nhớ mấy hôm trước còn đi mua và nấu thứ ăn chochị kia mà?” Tú Linh vì quá sửng sốt đã nói một hơi không ngừng nghỉ.
“Em đừng khẩn trương như thế. Mọi chuyện không giống như em nói đâu. Chị và anh ta chỉ là quan hệ thuần túy, không phải quan hệ kia đâu.”
“Em thử mấy bộ đồ này đi.” Thư Phàm lôi hai bộ đồ khá xinh xắn, chìa trước mắt Tú Linh.
“Chị còn không mau nói cho em biết lý do vì sao chị chuyển đến đây sống?” Tú Linh tiếp nhận hai bộ đồ trên tay chị gái, vẫn một mực muốn bứcThư Phàm giải thích cho mình hiểu.
“Em đi tắm đi! Có gì trước lúc đi ngủ, chị sẽ kể cho em nghe.” Đẩy em gái vào phòng tắm phía đối diện, Thư Phàm giục Tú Linh.
Tú Linh mặc dù muốn nghe ngay bây giờ, nhưng thấy chị gái nói có lý nên đành phải ngoan ngoãn làm theo.
Sau khi đưa Hoàng Tuấn Kiệt, và hai chị em Thư Phàm an toàn lên lầu thứ 13, Tuấn Hùng cáo từ ra về.
Ông quản gia đã chuẩn bị sẵn cơm tối cho ba người, chỉ cần chờ họ tắmrửa xong là có thể ăn cơm. Ông quản gia rất vui vì Thư Phàm vẫn tiếp tục sống ở đây, hơn nữa còn mang cả em gái theo cùng. Dù mới chỉ gặp mặt,và nói chuyện đôi ba câu, nhưng ông quản gia rất thích tính cách dễthương và ngoan ngoãn của Tú Linh.
Gần một tiếng sau, bốn người cùng nhau ngồi ăn cơm trong bếp.
Thư Phàm vui tính vừa ăn cơm vừa nói chuyện với ông quản gia, đã hoàntoàn quên mất chuyện không vui vào ngày hôm nay, thậm chí ngay cả tâmtrạng bực bội và tức giận khi nhà cửa bị đập phá, em gái bị lừa kí vàotờ giấy ghi nợ 400 trăm triệu, bị Vũ Gia Minh biến thành tình nhân trong ba tháng, và bị hắn bắt nhốt cả hai chị em vào chiều nay, cũng hoàntoàn quên sạch. Lúc này Thư Phàm chỉ nhìn thấy thức ăn ngon miệng trướcmặt, biết rằng cô em gái vẫn an toàn, khỏe mạnh đang ngồi ăn cơm bêncạnh mình.
Tú Linh ăn uống thỏ thẻ như mèo, vừa ăn cơm vừa liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, ông quản gia và Thư Phàm. Chưa được chị gái giải thích lý do vìsao lại chuyển đến sống cùng với Hoàng Tuấn Kiệt, Tú Linh không làm saocó thể dẹp bỏ được thắc mắc ra khỏi đầu, lúc nào cũng nghĩ đến vấn đềnày đến bồn chồn trong dạ, ăn cơm cũng không thấy ngon miệng. Tuy biếtrằng, chị gái là một cô gái thông minh, chỉ có niềm đam mê duy nhất làchữa bệnh cứu người và nghiên cứu thuốc, không thích yêu đương nhăngnhít, nhưng Tú Linh vẫn thấy lo lắng cho chị gái, sợ chị đi vào conđường không có lối thoát giống như mình.
Thư Phàm ăn uống thoải mái, vô tư cười nói, trái ngược hoàn toàn với tâm trạng bồn chồn, lo lắng như đang ngồi trên đống lửa của em gái.
Hoàng Tuấn Kiệt không nói gì trong suốt bữa ăn. Cảm giác được ăn cơmcùng với hai chị em Thư Phàm thật đặc biệt. Trước đây, hắn toàn ăn cơmmột mình, có đôi khi ngồi ăn cơm cùng với ông quản gia. Công việc bậnrộn, hắn ít khi nào chú ý đến cuộc sống xung quanh mình, cũng không cócảm giác cô đơn, hay thấy thiếu hụt thứ gì đó.
Cũng giống như Thư Phàm, hắn ngoài đam mê kinh doanh, một lòng một dạmuốn đưa tập đoàn của gia đình phát triển lớn mạnh, thì không còn quantâm đến vấn đề gì khác.
Nhưng kể từ lúc gặp gỡ Thư Phàm, sống chung vài ngày với Thư Phàm thìlại khác. Giờ đây, hắn đã dần làm quen được với không khí ồn ào, lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, tràn ngập không khí ấm áp của một gia đình.Dần dần, hắn lại thấy tham luyến với cảm giác này, không muốn mất đi.
Thói quen của con người thật đáng sợ, một khi đã ngấm sâu vào tận xươngtủy, thì dù có phải hy sinh đi nhiều thứ vẫn nhất quyết giữ bằng được.
…………………..
Ăn xong cơm tối, Tú Linh nhanh nhảu giúp ông quản gia dọn chén bát.
“Cháu đi nghỉ đi, việc này một mình chú làm là được rồi.” Ông quản gia mỉm cười, hiền từ nhìn Tú Linh.
“Dạ, không sao đâu ạ. Chú để cháu giúp một tay cho nhanh, công việc nàycháu vẫn làm hàng ngày.” Tú Linh cười, nụ cười tươi như hoa nở.
Nhìn nụ cười tươi mát như gió xuân, không vương một chút bụi trần của Tú Linh, tự dưng ông quản gia thấy khó mà từ chối, “Thôi được rồi. Đànhphải phiền cháu vậy.”
Tú Linh ngoan ngoãn gật đầu, cùng ông quản gia dọn dẹp bàn ăn, rửa chén bát, rồi úp lên kệ.
Thư Phàm lười biếng, che tay ngáp ngủ, đi ra ngoài phòng khách. Thư Phàm ghét nhất là làm công việc nhà, ghét rửa bát, ghét nấu cơm, không giống như cô em gái chăm chỉ và đảm đang.
Hoàng Tuấn Kiệt đi theo Thư Phàm ra phòng khách. Nhìn bộ dáng mệt mỏi và buồn ngủ của Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ? Lúc bị Vũ Gia Minh bắt, hắn có làm gì cô không?”
“Không, hắn không làm gì tôi cả.” Thư Phàm ngồi phịch xuống ghế sô pha,tay cầm cốc nước lọc trên bàn, nâng lên miệng, nhấp từng ngụm nhỏ.
Hoàng Tuấn Kiệt ngồi đối diện với Thư Phàm: “Cô có thể giải thích chotôi hiểu, lý do vì sao em gái cô có thể quen biết Vũ Gia Minh, hơn nữacòn nợ hắn 400 triệu?”
Nghe Hoàng Tuấn Kiệt nhắc đến Vũ Gia Minh, Thư Phàm lại tức điên người,mắt bốc hỏa: “Anh đừng nhắc đến tên chết tiệt đó trước mặt tôi. Mỗi lầnnghĩ đến hắn, tôi lại hận không thể đánh cho hắn một trận nhừ tử.”
Không hiểu lý do vì sao, nghe Thư Phàm tức giận mắng Vũ Gia Minh, Hoàng Tuấn Kiệt lại thấy vui vẻ và an tâm.
“Tôi không tin là hắn thiếu 400 trăm triệu, mới tìm đủ mọi cách đưa emgái cô vào bẫy.” Hoàng Tuấn Kiệt là bạn bao lâu nay với Vũ Gia Minh, lại thường xuyên đấu đá qua lại với hắn, nên phần nào có thể hiểu được tính cách thâm hiểm và cao ngạo của hắn.
“Tất nhiên rồi, hắn thì thiếu gì tiền.” Thư Phàm mỉa mai nói, “Hắn làmthế, chỉ cốt muốn biến em gái tôi thành tình nhân của hắn thôi.”
Hoàng Tuấn Kiệt ngồi ngả người ra sau ghế, mệt mỏi, khẽ rên lên mộttiếng do trong lúc đánh nhau đã khiến vết thương bị chảy máu.
Thư Phàm đang uống nước lọc, nghe thấy tiếng rên của hắn, đồng thời thấy hắn nhăn mặt nhíu mày, vội đứng lên, rồi chuyển sang ngồi bên cạnh hắn.
Tay Thư Phàm ngay lập tức vén áo của hắn lên, mà không để ý đến sắc mặt hết đỏ rồi lại xanh của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Chết tiệt! Vết thương lại bị rách toạc ra rồi!” Thư Phàm quát HoàngTuấn Kiệt, “Đã bị thương như thế này, sao anh vẫn còn lao đầu vào đánhnhau hả?”
Nếu có thể Hoàng Tuấn Kiệt rất muốn bóp chết Thư Phàm. Hắn bất chấp mình đang bị thương, xông vào đánh nhau, chẳng phải vì nôn nóng muốn cứu Thư Phàm sao? Thư Phàm lẽ ra nên nhỏ nhẹ an ủi hắn, nên cảm ơn hắn một câu mới phải chứ? Tại sao lại to tiếng quát mắng hắn, như thể hắn đã phạmphải lỗi gì đó nặng lắm không bằng?
Tuy nhiên hiếm khi được Thư Phàm quan tâm đến tình hình sức khỏe củamình thế này, cảm giác ngọt ngào và ấm áp đã che lấp đi cảm giác bực bội và tức giận trong lòng.
Thư Phàm quan sát vết thương trên bụng hắn. Nhìn máu rỉ ra lớp băng màutrắng, lòng Thư Phàm đau như cắt. Không dám chần chờ thêm nữa, Thư Phàmnhanh chân đi vào phòng ngủ, lục tìm hộp thuốc đặt trên tủ kính kê ở gần tủ quần áo.
“Cởi áo ra!” Thư Phàm ra lệnh cho hắn, thanh âm hơi run.
Hoàng Tuấn Kiệt khẽ mỉm cười, làm theo lời của Thư Phàm.
Thư Phàm cẩn thận tháo từng lớp băng, là bác sĩ, không phải lần đầu tiên Thư Phàm thấy máu, cũng không phải lần đầu tiên cứu chữa cho một ngườibị thương nhưng mà khi nhìn thấy vết thương đang chảy máu trên bụng củaHoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm lại thấy đau lòng, thấy thương hại cho hắn.
Thái độ của Thư Phàm đã hoàn toàn biến chuyển, giờ đây không còn cảmgiác chán ghét dành cho Hoàng Tuấn Kiệt nữa, cũng không muốn dùng thuốcmê để khiến cho hắn ngủ mê mệt nữa, mà đã bắt đầu thấy lo lắng cho hắn,quan tâm đến an toàn của hắn.
Hoàng Tuấn Kiệt ngồi im trên ghế, cơ thể cứng đờ, hơi thở ngưng đọngđang lững lờ bay trong không khí, trái tim đập gấp gáp trong lồng ngực,mặt hơi ửng đỏ. Hình ảnh gần gũi của hai người lúc này hết sức ám muội,tuy không phải là lần đầu tiên thân cận, nhưng cảm giác cả hai dành chonhau đã hoàn toàn chuyển sang một giai đoạn mới.
Rửa xong chén bán, ông quản gia và Tú Linh đi ra phòng khách. Vừa mớibước đến cửa phòng, cả hai khựng lại khi chứng kiến cảnh Thư Phàm đangtập trung rửa vết thương, bôi thuốc và quấn băng cho Hoàng Tuấn Kiệt.
Lúc này, Tú Linh mới biết những lời mà Hoàng Tuấn Kiệt nói vào trưa naykhông phải là giả. Hắn đúng là đang bị thương, mà bị thương rất nặng. Có lẽ Thư Phàm chỉ đơn giản là bác sĩ của Hoàng Tuấn Kiệt, và tình cảmcủa hai người vẫn chưa phát triển đến mức độ sống chung như vợ chồng hờ.
Tâm trạng bồn chồn và căng thẳng của Tú Linh thả lỏng dần dần.
Ông quản gia chăm chú nhìn hình ảnh của Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàmkhông rời. Thấy cậu chủ ngoan ngoãn để cho Thư Phàm băng bó cho mình, mà không lên tiếng phản đối, hay cáu giận quát mắng như mấy hôm trước, ông rất vui.
Khi băng bó xong cho Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm nghiêm giọng: “Từ nay anh phải hứa với tôi là không được đánh nhau nữa, không được làm bất cứhành động nóng giận nào có ảnh hưởng đến vết thương. Nếu không đừngtrách tôi không cảnh báo trước.”
Giọng nói hùng hổ và đe dọa giống hệt côn đồ của Thư Phàm khiến HoàngTuấn Kiệt cau mày, tuy không mấy hài lòng vì Thư Phàm dám lên giọng dạyđời hắn, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào và vui vẻ.
Ông quản gia kín đáo che miệng cười thầm, còn Tú Linh tròn xoe mắt nhìn Thư Phàm.
“Biết rồi, cô không cần phải nhắc.” Hoàng Tuấn Kiệt cố che dấu cảm giáckhông mấy tự nhiên của mình, bằng cách tỏ ra lạnh lùng, tay cầm lấychiếc áo thun màu xám trên bàn.
Thư Phàm đóng hộp đựng thuốc, trừng mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt: “Đây làthái độ của một bệnh nhân dành cho bác sĩ của mình sao?” Thư Phàm rấtbất mãn, vì Hoàng Tuấn Kiệt dám lạnh lùng đáp lại lời căn dặn của mình.
“Cô còn muốn thế nào nữa, chẳng phải tôi đã chấp nhận yêu cầu của cô rồi còn gì?” Mặc xong áo thun vào người, Hoàng Tuấn Kiệt chất vất lại ThưPhàm.
“Không giống nhau.” Thư Phàm quyết bảo vệ lí lẽ của mình đến cùng, “Dùanh không có phản đối, nhưng nói như anh chẳng khác gì chống đối lại lời căn dặn của tôi.”
“Cô…” Hoàng Tuấn Kiệt vuốt tóc, thở dài chịu thua tính cách ương bướng của Thư Phàm, “Tôi xin lỗi, được chưa?”
“Biết lỗi là tốt.” Thư Phàm sung sướng, cười toe toét, hai tay xoa vào nhau.
Tú Linh trợn mắt há mồm, dụi mắt vài lần, tưởng rằng mình đang nhìn lầm.
Đây…đây là hình ảnh của cô chị gái nóng tính như lửa, hay cáu giận vô cớ, và hay mắng như tát nước vào mặt người khác?
Tại sao chỉ khi nào ở bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm mới biến thành một đứa trẻ con, cố tranh thắng thua bằng được?
Càng nghĩ Tú Linh càng nghi ngờ, mối quan hệ của hai người này không chỉ đơn giản là bệnh nhân và bác sĩ, mà đã phát triển thành tình yêu nam nữ mất rồi.
Ông quản gia là người nhạy bén, đã dễ dàng nhận ra tình cảm của cậu chủdành cho Thư Phàm. Nếu không phải là thích, thì Hoàng Tuấn Kiệt tuyệtđối không mang Thư Phàm về đây, không để cho Thư Phàm muốn làm gì thìlàm, đặc biệt nhường nhịn tính cách ương bướng và không chịu thua củaThư Phàm thì lại càng không.
………………….
11 giờ tối, tại biệt thị Vũ Gia.
Vũ Gia Minh nửa nằm nửa ngồi trên giường ngủ, dưới lưng kê cao vài chiếc gối, trên tay cầm CMND (Chứng minh nhân dân) và thẻ sinh viên của TúLinh. Là một người có tính cẩn thận, trước khi làm việc gì cũng tínhtoán đường đi nước bước một cách chặt chẽ, không để cho con mồi của mình chạy thoát, hắn đã giữ lại giấy tờ quan trọng của Tú Linh.
Mất CMND và thẻ sinh viên, bắt buộc Tú Linh phải liên lạc với hắn để lấy lại. Dù Tú Linh có chạy đằng trời, cũng không thoát khỏi tay hắn.
“Nhóc con! Cô hãy chờ đấy! Cô tưởng rằng chỉ như thế này là xong hả?” Vũ Gia Minh nghiến răng nghiến lợi, bực mình đến phát điên “Hừ! Mộtkhi tôi đã nhắm trúng vào thứ gì, thì tuyệt đối không để thứ đó tuộtkhỏi tầm tay.”
Bóp chặt CMND và thẻ sinh viên của Tú Linh, Vũ Gia Minh rít giọng: “Côgiỏi lắm, dám tát vào mặt tôi, dám tuyên bố thà rằng đi tù cũng khôngmuốn làm tình nhân của tôi? Được thôi, đã thế tôi sẽ không nương tayvới cô nữa, tôi sẽ hành hạ cô cho bõ ghét.”
Vì mất đi món đồ chơi yêu quý của mình, Vũ Gia Minh đã hoàn toàn biếnthành một tên xấu xa, vô lại, tức giận đến mức không thể ngủ được.
………………
Từ lúc Tú Linh theo Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt rời khỏi biệt thự Vũ Gia, phía bên Vũ Gia Minh đã cử người bám theo.
Người vệ sĩ đó đã phóng xe máy rượt theo mấy chiếc xe ô tô màu xám đencủa tập đoàn Hoàng Thị, anh ta chú ý đặc biệt đến chiếc xe đi đầu tiênchở Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm và Tú Linh.
Được lệnh của Vũ Gia Minh, anh ta phải điều tra cho ra nơi ở của hai chị em Thư Phàm, muốn biết Hoàng Tuấn Kiệt định đưa hai chị em Thư Phàm điđâu.
Đi lòng vòng qua mấy cái ngã tư, vượt qua năm, sáu trụ đèn giao thông,mất hơn 20 phút theo dõi, cuối cùng anh ta cũng biết Hoàng Tuấn Kiệt đưa hai chị em Thư Phàm đến tòa cao ốc Hoàng Thị.
Anh vệ sĩ cẩn thận đỗ xe ở một chỗ cách cổng ra vào của tòa cao ốc Hoàng Thị một đoạn khá xa, mắt quan sát xung quanh. Đứng chờ một lúc lâu sauđến gần một tiếng đồng hồ, mà không thấy có bất cứ một chiếc xe ô tô nào đi ra, lúc này anh vệ sĩ mới dám gọi điện, báo cáo thông tin vừa mớithu thập được cho Vũ Gia Minh.
…………….
Nằm trên giường lăn qua lăn lại, Vũ Gia Minh hết lầm bầm nguyền rủatrong miệng, lại chăm chú nhìn tấm hình 3x4 của Tú Linh được dán trênthẻ sinh viên và CMND. Đối với một cô nhân tình như Tú Linh mà nói, việc Vũ Gia Minh quan tâm quá mức và quá để ý đến suy nghĩ và cảm giác củaTú Linh dành cho mình, không phải là một hành động bình thường, nên có.
Có thể Vũ Gia Minh là một kẻ cao ngạo, không thích bị người khác dànhmất đồ chơi, cũng không muốn thú cưng làm phản và không tuân theo mệnhlệnh của mình, khiến hắn căm tức và muốn dành lại bằng được, nhưng TúLinh không phải là đồ chơi, cũng chẳng phải là thú cưng của hắn, mà hình như trong lòng hắn còn có một cảm giác khác, cảm giác này còn mơ hồ nên hắn vẫn chưa nhận ra được.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên giữa đêm khuya, đã xóa tan đi không gian rộng lớn, tĩnh lặng trong căn phòng.
Do Vũ Gia Minh dặn dò là phải gọi điện thông báo cho hắn ngay lập tứckhi biết được chỗ ở của Tú Linh, nên anh vệ sĩ không dám chần chờ, đãlàm theo lời của hắn, dù bây giờ đã hơn 11 giờ đêm.
“Chuyện gì?” Mặc dù thừa hiểu người vệ sĩ được cử đi theo dõi Tú Linhvà Thư Phàm, gọi điện cho mình vì lí do gì, và lòng đang nôn nóng muốnbiết chỗ ở của Tú Linh và Thư Phàm, nhưng ngoài mặt hắn vẫn lạnh lùnghỏi anh vệ sĩ.
Anh vệ sĩ kính cẩn, run sợ đáp: “Thưa cậu chủ! Tôi đã tìm được chỗ ở của cô Tú Linh và cô Thư Phàm rồi.”
“Nói đi!” Vũ Gia Minh thoải mái dựa nửa thân người lên đầu giường, tay vuốt tóc, khóe môi nhếch lên.
“Hiện giờ họ đang ở trong tòa cao ốc Hoàng Thị.” Anh vệ sĩ trả lời,giọng nói gần như là thì thào, như sợ bị người khác phát hiện ra tungtích của mình.
“Cái gì!” Vũ Gia Minh nghiến răng, mặt lạnh như tiền, “Tin tức có chính xác không?”
Anh vệ sĩ run bắn cả người, vừa đói vừa mệt, mồ hôi tuôn ra đầm đìa:“Thưa cậu chủ, Thông tin này hoàn toàn chính xác, chính mắt tôi trôngthấy họ bước xuống xe, hơn nữa tôi đã đứng ở đây được hơn một tiếng rồi, mà họ vẫn chưa có ra. ”
“Được rồi! Cậu làm việc tốt lắm, gọi người khác đến hỗ trợ đi.”
“Cảm ơn cậu chủ.” Anh vệ sĩ cảm động vì được Vũ Gia Minh khen ngợi tinh thần làm việc hết trách nhiệm của mình.
Vũ Gia Minh cúp máy, tức tối ném chiếc điện thoại bàn không dây xuống đuôi giường.
“Hoàng Tuấn Kiệt! Tôi mà không đánh gục được cậu, tôi không phải làngười.” Siết chặt nắm đấm, mắt rực lửa, Vũ Gia Minh phát thệ với lòng.
“Hừ! Đã có Thư Phàm rồi thì thôi đi, sao còn dám đụng chạm đến Tú Linh - thú cưng của tôi nữa.” Vũ Gia Minh càng nói kích động, càng bộc pháttức giận, mà đâu hay mình đang biến thành một đứa trẻ nít, đi ghen tịvới may mắn của người khác.
Đứng trước cửa phòng ngủ của Vũ Gia Minh, trong ánh sáng mờ ảo của bóngđèn điện, trên hành lang dài hun hút không có một bóng người, ông quảngia thở dài.
Làm việc cho Vũ Gia Minh hơn 20 năm, lại là người chăm sóc cho hắn từnhỏ, ông quản gia hiểu rõ tính cách thâm trầm của hắn. Trong con mắt của mọi người xung quanh, Vũ Gia Minh là một tên xấu xa, bỉ ổi, đê tiện, vô lương tâm, chuyên đi tính kế hại người, nhưng chỉ khi nào sống cùng với hắn, tiếp xúc đủ lâu, mới hiểu hắn không hẳn là một người xấu, mà đôikhi hắn rất dễ chịu, trẻ con và đáng yêu. Chẳng qua do từ bé, thiếu thốn tình cảm của gia đình, sống trong môi trường đấu đá lẫn nhau, để bảo vệ mình hắn mới biến thành người như hiện tại.
Lúc Vũ Gia Minh mang Tú Linh về nhà, ông đã hy vọng cô bé có thể thayđổi được quan điểm sống sai lầm của hắn, có thể cho hắn có một chút lòng tin vào tình cảm của con người. Nhưng thật không ngờ, mọi chuyện đãbiến chuyển theo chiều hướng xấu.
Ông không trách Tú Linh đã nói câu tuyệt giao với Vũ Gia Minh, mà ngược lại ông thông cảm với Tú Linh, thậm chí còn thương hại cho cô bé. Bị Vũ Gia Minh tính kế đưa vào bẫy, bị đũa giỡn, lại còn bắt cóc cả chị gái,bảo làm sao một cô gái hiền lành, dễ thương như Tú Linh không nổi điênlên tát Vũ Gia Minh, và mắng hắn vài câu.
Trời trở lạnh, đứng trước cửa phòng Vũ Gia Minh một lúc, ông quản gia quay về phòng ngủ.
Nằm trên giường, Vũ Gia Minh không tài nào ngủ được, đầu óc chuyên môndùng để tính kế hại người của hắn lại bắt đầu hoạt động hết công suất.
Một lúc lâu sau, Vũ Gia Minh đột nhiên mỉm cười, nụ cười tựa ác ma.Trong bóng đêm, nụ cười của hắn có thể khiến trẻ con khóc thét, ngườiyếu tim ngất xỉu, còn người khỏe mạnh phải rùng mình ớn lạnh.
…………………….
12 giờ đêm, trong phòng ngủ trên lầu 13, tòa cao ốc Hoàng Thị.
Hoàng Tuấn Kiệt đã nhường lại giường ngủ của mình cho chị em Thư Phàm, còn hắn ngủ trong phòng làm việc.
Thư Phàm đã giữ lời hứa, kể sở qua cho em gái nghe nguyên nhân vì saomình quen biết Hoàng Tuấn Kiệt, và lý do mình phải dọn về đây sống.
Tú Linh kinh ngạc nằm nghe, miệng há hốc, mắt tròn xoe. Thật không ngờ,câu chuyện của chị gái lại li kì, mạo hiểm và hấp dẫn giống hệt một câutruyện trinh thám, mà Tú Linh vẫn thường được đọc trong sách và xem trên ti vi.
Thư Phàm vừa bực mình, vừa buồn cười trước tính tò mò, hiếu kì của TúLinh, “Em thôi đi được không? Chuyện này thì có gì hay đâu, mà em xuýt xoa mãi?”
“Sao lại không hay?” Tú Linh phản đối, mắt mơ màng, “Câu chuyện của chị thật giống cảnh anh hùng gặp mỹ nhân trong phim kiếm hiệp. Nếu có thểem cũng ước được gặp một chàng trai tốt bụng, hào hiệp và có nghĩa khígiống như anh Kiệt.”
“Phụt!” Thư Phàm phì cười, đưa tay gõ nhẹ vào đầu em gái, “Em có thểbớt mơ mộng đi có được không? Đây là đời sống hiện thực, không phải làmấy nhân vật anh hùng trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung hay Cổ Long.Em có biết là khi nhìn thấy Hoàng Tuấn Kiệt toàn thân đầy máu, nằm ngấtxỉu trước cổng nhà trọ, chị đã tưởng hắn là một tên xã hội đen, bị đồngbọn thanh toán không hả?”
Nghĩ đến hình ảnh đó của Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm cho đến giờ vẫn còncảm thấy buồn cười, và không dám tin một người như hắn lại là Tổng giámđốc của tập đoàn Hoàng Thị.
“Thật sao?” Tú Linh ngước đôi mắt to tròn đen láy lên nhìn chị gái, hai tay ôm lấy ngang người, chân gác lên đùi Thư Phàm.
“Thật. Em nghĩ thử xem, lúc đó Hoàng Tuấn Kiệt toàn thân đầy máu, quầnáo nhàu nát, xộc xệch, khuôn mặt tái nhợt, lại nằm bất tỉnh nhân sự. Một người bình thường khi trông thấy hắn trong hình ảnh đó, cũng đã bị dọacho nhảy dựng, và hét to, nói gì đến một người yếu tim. Cũng may chịkhông phải là một kẻ yếu bóng vía, nếu không Hoàng Tuấn Kiệt đã toi mạng rồi.”
“Chị gái!” Tú Linh bất mãn với cách nói chuyện tuyệt tình của chị gái,“Anh Kiệt là người tốt, sao chị cứ châm chọc anh ấy mãi?”
“Em thích Hoàng Tuấn Kiệt?” Thư Phàm cúi xuống nhìn em gái, run giọnghỏi. Nếu Tú Linh thích Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm sẽ không phản đối,nhưng bất giác Thư Phàm thấy buồn bã và mất mát.
“Thích.” Tú Linh cười đáp.
Không để Thư Phàm đứng tim và thấy đau lòng, Tú Linh nói tiếp “Nhưngkhông phải là tình yêu nam nữ, mà chỉ đơn thuần là tình cảm của mộtngười em gái dành cho anh trai thôi.”
Thư Phàm thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy em gái vào lòng. Là người chị thươngem gái, coi niềm vui, nụ cười trên môi em gái là niềm vui sống của mình, Thư Phàm sẽ nhường mọi thứ tốt đẹp của mình cho em gái. Từ trước đếnnay, Thư Phàm luôn tìm đủ mọi cách bảo vệ em gái khỏi nguy hiểm và không cho phép bất cứ kẻ nào gây tổn thương đến em gái. Nhưng chưa từng nghĩđến một ngày, nếu chẳng may hai chị em cùng yêu chung một chàng trai,thì biết phải làm thế nào, nên nhường cho em gái hay là không nên nhường?
Thư Phàm lắc đầu cười khổ, nghĩ thầm: “Từ lúc nào mình lại biến thành một người đa sầu đa cảm thế này?”
Tú Linh nói chuyện với chị gái một lúc, đã chìm vào giấc ngủ sâu, khuônmặt khi ngủ trông ngây thơ, trong sáng, và đẹp tựa như một thiên thần.
Thư Phàm nhìn ngắm em gái ngủ, nụ cười bất giác nở trên môi, "Chỉ cần em gái có thể sống bình yên và vui vẻ, thì trên đời này còn có thứ gì đáng phải lo ngại nữa."
……………….
Nằm trên giường đơn trong phòng làm việc, chiếc đèn bàn chiếu rọi mộtgóc của căn phòng, tay cầm cuốn sách, mắt chăm chú nhìn những dòng chữin thẳng hàng trên trang giấy, đầu óc Hoàng Tuấn Kiệt thỉnh thoảng lạiđi hoang.
Từng hình ảnh của Thư Phàm tái hiện trong đầu, khóe môi Hoàng Tuấn Kiệtkhông tự chủ đã cong lên, tay sờ vào lớp băng quấn quanh trên bụng.
Hoàng Tuấn Kiệt đoán, có lẽ hai chị em Thư Phàm vào giờ này đã ngủ rồi.Nhớ lại khuôn mặt của Thư Phàm khi ngủ say, mặt Hoàng Tuấn Kiệt nóngbừng, trái tim đập nhịp nhàng trong lồng ngực.
“Đây là cảm giác khi nhớ về một con gái trước khi ngủ?” Hoàng Tuấn Kiệt chuyển bàn tay lên trái tim, lơ mơ, thì thào tự hỏi chính mình hệt mộtđứa trẻ ham học hỏi.
“Cộc! Cộc!” Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Hoàng Tuấn Kiệt giật mình, mắt nhìn ra hướng cửa.
“Mời vào!” Hoàng Tuấn Kiệt nói vọng ra, tưởng ông quản gia tìm mình nói chuyện.
Đang ngủ bỗng nhiên có chuyện cần nói với Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm đã không ngại đêm khuya, gõ cửa phòng làm việc.
Xoay tay nắm cửa, Thư Phàm rảo bước đi vào trong phòng.
Mùi hương hoa lài quen thuộc bay thoang thoảng trong không khí, tiếngdép bông màu trắng khua nhẹ trên nền gạch men, khiến cơ thể Hoàng TuấnKiệt căng cứng, ngẩng mặt lên nhìn Thư Phàm.
“Cô….” Hoàng Tuấn Kiệt bỏ dở câu nói, chăm chú nhìn Thư Phàm, như sợ tất cả đều chỉ là mơ. Tại sao hắn chỉ vừa mới nhắc đến tên Thư Phàm, ThưPhàm đã xuất hiện trước mặt hắn rồi?
Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, chiếc váy ngủ màu trắng dài đếnngang gối, tôn lên đường cong gợi cảm và nữ tĩnh của Thư Phàm, mái tóctơ mềm mại màu đen, hòa cùng làn da trắng mịn và màu trắng của chiếc váy ngủ, cùng với ánh sáng của căn phòng, tạo cho Hoàng Tuấn Kiệt cảm giácmuốn say, muốn tan chảy.
Hoàng Tuấn Kiệt nhìn Thư Phàm đến xuất thần, cổ họng khô khốc, ngườinóng rực. Nếu hắn là một tên háo sắc, thì có lẽ Thư Phàm đã không bìnhyên đứng ở đây, mà đã bị hắn đè xuống và ăn sạch sẽ rồi.
“Mình đã điên thật rồi! Tại sao có thể nghĩ đến những hình ảnh đáng sợđó chứ?” Hoàng Tuấn Kiệt cố gắng giữ tự chủ, khó nhọc rời ánh mắt rakhỏi thân hình quyến rũ và gợi cảm của Thư Phàm. Chưa có lúc nào HoàngTuấn Kiệt thấy khó chịu và khổ sở như lúc này.
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm không hiểu được nỗi khổ của hắn, đã vô tưngồi xuống bên cạnh hắn, mắt còn ngó nghiêng nhìn tên cuốn sách mà hắnđang cầm trên tay.
“Có…có chuyện gì?” Hoàng Tuấn Kiệt lúng túng, không dám nhìn vào mắtThư Phàm, dáng vẻ giống hệt một thằng nhóc choai choai vừa mới trưởngthành, sợ bị người lớn phát hiện ra mình đang làm việc xấu.
“Tôi muốn nói chuyện với anh.”
Thư Phàm nắm tay Hoàng Tuấn Kiệt, khiến hắn vội buông cuốn sách như bịđiện giật, cả cơ thể hắn căng cứng, nằm cứng ngắc trên giường, ngay cảđộng cũng không dám động.
Mùi hương hoa lài, hòa lẫn mùi vị nữ tính và quyến rũ của Thư Phàm đangtừng chút từng chút một lấy mất hết đi lý trí và sự tỉnh táo của hắn.
Thư Phàm cúi đầu, đọc vài dòng trên trang sách.
“Anh cũng thích văn học sao?”
“Thích.” Hoàng Tuấn Kiệt khàn giọng trả lời, lòng tham thầm không ổn, nhưng bên ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh.
“Tôi tưởng anh ngoài sách kinh tế thì không còn đọc sách gì khác?”
“Tôi cũng có những sở thích khác, đâu chỉ có hứng thú với mỗi kinh doanh.”
Thư Phàm gật đầu, đồng ý với câu trả lời của Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh nóiđúng, ngay cả một người thích y học như tôi, thỉnh thoảng cũng thích đọc truyện trinh thám.”
Nhờ nói chuyện với Thư Phàm về sở thích đọc sách của mình, cơ thể căngcứng dần thả lỏng. Hoàng Tuấn Kiệt rất muốn hiểu thêm về Thư Phàm, nêntận dụng không gian riêng tư này để hỏi Thư Phàm.
Nói chuyện một lúc, Thư Phàm quay trở về mục đích chính của cuộc viếng thăm vào giờ khuya khoắt thế này.
“Hoàng Tuấn Kiệt! Anh nói cho tôi biết, lý do vì sao mà nhà tôi bị đậpphá? Có phải nguyên nhân là do anh đúng không?” Thư Phàm nghiêm túchỏi Hoàng Tuấn Kiệt, mắt nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hoàng Tuấn Kiệt bối rối vuốt tóc, thấy tiếc nuối vì không còn tiếp tục nói chuyện vui vẻ với nhau như lúc nãy nữa.
“Đúng!” Hoàng Tuấn Kiệt thẳng thắn thừa nhận. Thư Phàm là một cô gái thông minh nhạy bén, dù có muốn dấu cũng dấu không được.
“Những người đó muốn giết anh, vì tôi cứu anh nên họ cũng muốn giết chết tôi để giệt khẩu?” Thư Phàm trầm giọng, khuôn mặt lạnh lùng không cómột chút biểu cảm.
“Cô đừng lo! Tôi sẽ cho người bảo vệ cô. Tôi không để có bất cứ chuyệngì xảy ra với cô đâu.” Hoàng Tuấn Kiệt ngồi dậy, vội trấn an Thư Phàm.Hắn không muốn Thư Phàm chán ghét hắn.
“Tôi có một yêu cầu.” Thư Phàm hạ giọng. Thật lòng, Thư Phàm cũng khôngtrách hắn, hay hận thù gì hắn. Chẳng ai muốn bị người khác đuổi giết,muốn sống trong nguy hiểm. Dù không hiểu nguyên nhân vì sao hắn bị người ta thuê sát thủ truy sát, nhưng mà Thư Phàm tin rằng Hoàng Tuấn Kiệtkhông phải là một người xấu.
“Cô nói đi.” Hoàng Tuấn Kiệt bất an nhìn Thư Phàm, cầu mong Thư Phàmkhông nói ra những câu nói tuyệt tình như: Muốn hắn biến cho thật xa,hay không muốn có liên quan gì đến hắn.
“Tôi muốn anh cho người bảo vệ em gái tôi.”
“Được.” Hoàng Tuấn Kiệt nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của Thư Phàm, chỉcần Thư Phàm không trách mắng hắn, không đòi bỏ đi, thì dù yêu cầu làgì, hắn cũng đáp ứng.
“Còn nữa, số tiền mà tôi nợ anh, tôi nhất định sẽ trả.”
“Không cần.” Hoàng Tuấn Kiệt buột miệng nói, không cần phải suy nghĩ đến lấy một giây. Tuy không phải là một kẻ phung phí, tiêu tiền như rác,nhưng có thể đảm bảo được an toàn của Thư Phàm, thì không đáng là gìcả.
“Tại sao, anh lại nói là không cần? Anh nên nhớ anh đã trả hộ tôi 400triệu?” Thư Phàm ngước mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Trong bóng tối, đôimắt Thư Phàm rực sáng, tràn đầy nhu tình.
Hoàng Tuấn Kiệt bị lạc vào trong đáy mắt Thư Phàm.
“Tôi nói không cần là không cần, cô có thể coi đó là một món quà mà tôi muốn tặng cho cô.”
“400 triệu không phải là một món quà.” Thư Phàm cao giọng, cãi lại Hoàng Tuấn Kiệt, “Dù anh coi đó là một món quà, tôi cũng không dám nhận.”
“Cô….” Hoàng Tuấn Kiệt buồn bã hỏi Thư Phàm, “Cô căm ghét tôi nên mới không muốn nhận chứ gì?”
“Anh có bị điên không hả?” Thư Phàm to tiếng mắng Hoàng Tuấn Kiệt, “400 triệu là một số tiền đâu phải nhỏ. Đối với một bác sĩ nhỏ bé như tôi,phải làm việc rất lâu mới có được số tiền đó.”
“Nếu cô không muốn nhận, thì coi như tôi cho cô vay vậy.” Hoàng TuấnKiệt dù không muốn, và hơi phật lòng vì Thư Phàm cự tuyệt thiện ý củamình, nhưng để tránh Thư Phàm đùng đùng tức giận bỏ đi, hắn đành phảimiễn cưỡng thuận theo yêu cầu của Thư Phàm.
“Anh biết thế là tốt.” Thư Phàm vui vẻ, nở một nụ cười.
Hoàng Tuấn Kiệt ngây người nhìn Thư Phàm, nhìn nụ cười hồn nhiên, trongsáng, tươi như hoa nở của Thư Phàm, tự dưng hắn có một ước muốn mãnhliệt là có thể hôn Thư Phàm.
Đôi mỏng màu hồng nhạt khép hờ, cuốn hút ánh mắt nhìn của Hoàng TuấnKiệt, đầu Hoàng Tuấn Kiệt cúi gần xuống, khi gần chạm đến môi Thư Phàm,đột nhiên Thư Phàm đứng bật dậy.
“Đã khuya rồi, anh đi ngủ đi!” Thư Phàm không biết rằng, mình vừa mới phá tan đi giấc mơ được hôn của Hoàng Tuấn Kiệt.
Vẫy vẫy tay chào Hoàng Tuấn Kiệt, cười rộ lên, Thư Phàm tung tăng chạy ra khỏi phòng làm việc.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, Hoàng Tuấn Kiệt nằm vật ra giường, tay gáclên trái, trán tim vẫn còn đập gấp gáp trong lồng ngực, trong đầu ngậptràn hình bóng của Thư Phàm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT