Phong cảnh sau cửa làm đám người không khỏi hơi sững sờ.
Thứ đập vào mắt đầu tiên là một lối đi thật dài, ánh đèn rất tối, có vẻ hơi âm u.
Thấy thế, Lâm Nhàn nhịn không được cười nói: "Sao tôi cứ có cảm giác như chạy vào mật thất vậy!"
"Vào xem đi!" Nhan Tiểu Mạn thúc giục, có vẻ như đang nóng lòng muốn vào.
Giờ phút này, cảm giác hiếu kỳ của mọi người đã đạt tới đỉnh điểm.
Đoàn người nối đuôi nhau mà vào.
Xuyên qua mấy lối đi, mở ra thêm mấy cánh cửa, rốt cuộc đã tới được nhà hàng.
Diện tích nhà hàng không lớn, dưới ánh đèn màu tím lam, một cái bàn ăn dài được bày ra ở trung ương. Hai bên bàn dài có mười nhân viên phục vụ.
Bởi vì ánh đèn quá mờ nên chỉ có thể nhìn thấy bấy nhiêu.
"Hoan nghênh đi tới nhà hàng UV!" Mười nhân viên phục vụ hơi cúi người, lên tiếng chào đón.
Nửa thân trên của những người này đều biến mất trong bóng đêm, nhìn qua có vẻ cực kỳ thần bí, đồng thời chẳng thiếu phần chơi nổi.
Tần Lam nhìn quanh nhà hàng một vòng, cười nói: "Tôi sống ở Ma đô nhiều năm, đã sớm nghe nói đến danh tiếng của nhà hàng UV, hôm nay rốt cục có cơ hội trải nghiệm một lần!"
"Cám ơn cậu!"
An Nhiễm cười một tiếng, toát ra phong tình vũ mị, khiến trái tim Lâm Nhàn đột nhiên hơi chậm nhịp.
Người phụ nữ này quả nhiên vẫn khủng bố như vậy!
Mười người bồi bàn phân biệt kéo ra cái ghế trước mặt mình, mời khách hàng vào bàn.
Đến khi bọn họ ngồi xuống, một nhân viên phục vụ mới đẩy một chiếc xe đựng thức ăn tới.
Trên xe không phải thức ăn, mà là vô số... Dao ăn!
Không sai, chính là dao ăn!
Khoảng chừng trên trăm thanh tạo hình khác nhau.
Nhân viên phục vụ đẩy xe mỉm cười, mở miệng nói: "Trước khi dùng bữa, mời các vị lựa chọn một con dao ăn mà mình thích!"
Lựa chọn dao ăn?
Còn có kiểu này à?
Lâm Nhàn lập tức hứng thú, hỏi: "Có đề nghị gì không?"
Nhân viên phục vụ giải thích: "Tiên sinh, mỗi người đều có thẩm mỹ và yêu thích riêng, mà chọn lựa một con dao ăn mình thích có thể làm tăng lên cảm giác vui thích trong lúc dùng bữa."
Nghe vậy, Lâm Nhàn gật đầu, sau đó chọn lựa một con dao ăn tương đối thuận mắt.
Nhan Tiểu Mạn là đảng ăn hàng, sớm đã không thể chờ đợi, vô cùng phấn khởi chọn lựa một con dao.
Lô Yến líu lưỡi nói: "Trước khi dùng bữa còn phải chọn lựa dao ăn, quả thật quá trang trọng!"
Đám Chu Huệ cầm điện thoại di động lên, liên tục chụp ảnh.
Đối với các cô, trải nghiệm dùng cơm lần này gần như có một không hai, đương nhiên phải chụp vài ảnh làm kỷ niệm.
Nhân viên phục vụ dường như rất quen thuộc đối với khách hàng chụp ảnh, thậm chí còn chủ động tách ra một khoảng cách, thuận tiện cho các cô chụp ảnh.
Chọn lựa dao ăn hoàn tất, một đầu bếp da trắng, trung niên, đội mũ lưỡi trai đi đến.
"Chào mọi người, tôi là Paul Pairet, mọi người có thể gọi tôi là Paul. Tôi vừa là chủ nhà hàng vừa là bếp trưởng, tất cả đồ ăn tới nay đều do tôi chế biến."
Mặc dù Paul là người da trắng, nhưng tiếng Trung của ông rất lưu loát, khẩu âm rõ ràng, không có cảm giác quái dị như người nước ngoài bình thường.
"Xin chào, tôi gọi Lâm Nhàn!" Lâm Nhàn vui vẻ lên tiếng chào lại.
"Các vị hẳn là lần đầu tiên đến dùng cơm, tôi nên nói rõ trước, rượu đã được tính vào phí tổn bữa ăn rồi. Đương nhiên, nếu như các vị có loại yêu thích riêng thì chúng tôi có thể mua cho các vị."
Paul dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Tuy nhiên cá nhân tôi không đề nghị làm như thế, bởi vì rượu do chúng tôi cung cấp cực kỳ phù hợp với từng món ăn, có thể làm cho các vị hưởng thụ đạt tới mức độ hoàn mỹ nhất."
Nghe vậy, Lâm Nhàn gật đầu: "Vậy được, chúng tôi không cần gọi rượu khác!"
8.888 một người, tổng cộng chín người, phí tổn bữa ăn tối này đã đủ cho Lâm Nhàn lấy được 15 triệu ban thưởng tối đa.
Bởi vậy, hắn không cần phải gọi thêm rượu.
"OK, như vậy, bữa ăn bắt đầu, chúc các vị dùng cơm vui sướng!"
Vách tường bốn phía bao quát đỉnh đầu đều xuất hiện những hình ảnh.
Đại dương xanh lam, đủ loại đá san hô với nhiều màu sắc khác biệt lẳng lặng đứng sừng sững dưới đáy biển, vô số giống cá thỏa thích bơi trong biển...
Trên bàn cơm giống như có một cái máy chiếu 3D, biến bàn ăn huyễn hóa thành một phần thế giới đại dương.
Nhìn một con cá vẹt bơi qua trước mặt, Nhan Tiểu Mạn tính trẻ con đưa tay muốn đi bắt.
"Ngây thơ!"
Trương Mộng Dao liếc cô một cái, sau đó lần nữa đắm chìm vào trong thế giới hải dương.
"Lâm Nhàn, cậu đối với mình thật tốt!" Nhan Tiểu Mạn khẽ cắn môi, trong mắt tràn đầy ngọt ngào.
Đám người nhao nhao liếc nhìn hành vi vẩy thức ăn cho chó của cặp đôi này.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ dọn lên món ăn khai vị.
Cá ngừ ca-li kèm khoai bùn, gia vị là mù tạc kem ly. (mù tạc kem ly là cái gì thì dịch giả chịu, cầu cao nhân ẩm thực)
Cái này chính là đặc sắc của nhà hàng UV.
Không chỉ vẻn vẹn vị giác, mà trong quá trình dùng bữa, tất cả giác quan của khách hàng đều được kích thích, từ thị giác, thính giác, vị giác, khứu giác, toàn bộ phương vị đều hưởng thụ bữa tiệc này.
Mỗi một món ăn đều có một chủ đề riêng.
Mỗi một món ăn đều phối hợp với rượu bất đồng.
Mà lúc này, bồi bàn sau lưng bắt đầu rót rượu.
Đây là rượu vang nổ, bọt khí nồng nặc không ngừng dâng lên từ đáy ly, mùi hương từ đó tỏa ra tràn ngập chóp mũi.
Lâm Nhàn bưng ly rượu lên, mở miệng nói: "Những người ở đây đều là người thân và bạn bè của Tiểu Mạn, hi vọng trong cuộc sống sau này, mọi người có thể quan tâm chăm sóc cô ấy giúp tôi. Cạn ly!"
"Cạn ly!"
Đám người cùng nâng ly.
Nhan Tiểu Mạn nhấp một ngụm rượu vang nổ, bàn tay còn lại nắm chặt tay Lâm Nhàn.
Chu Huệ chụp ảnh xong, thở dài một tiếng: "Aizzz, tôi cũng muốn có bạn trai như vậy!"
Lô Yến trêu ghẹo: "Quá đơn giản, trở về ngủ một giấc, trong mộng cái gì cũng có!"
Nói thực ra, đây là lần đầu tiên Lâm Nhàn ăn mù tạc kem ly, nhất là ăn với cá ngừ ca-li.
Cảm giác này rất quái dị, không nói ra được.
Hình dung như thế nào mới phải?
Mùi ngon rất kỳ quái!
Đúng, chính là như vậy.
Hương vị phi thường tuyệt vời, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn là đỉnh cấp trong đỉnh cấp, thế nhưng phối hợp chung lại làm cho người cảm thấy rất kỳ quái.
Phối thêm mùi thơm nồng từ rượu vang nổ tạo cảm giác vô cùng đặc biệt.
Nhà hàng UV quán triệt chủ nghĩa tinh xảo, mỗi một món đều không nhiều, hai ba miếng là hết.
Nhan Tiểu Mạn uống rượu vang nổ, bình luận: "Hương vị rất tuyệt, chỉ có điều là quá ít."
"Từ từ ăn, tổng cộng hai mươi mốt món ăn, đến cuối cùng nói không chừng cậu ăn không nổi nữa." Lâm Nhàn cười nói.
Hai mươi mốt món?
Nhan Tiểu Mạn sáng cặp mắt lên, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Đối với đảng ăn hàng, không có gì hạnh phúc hơn chuyện này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT