Ngay tại thời điểm hắn tuyệt vọng, Lâm Phàm lại phục hồi tinh thần, bủn rủn vô lực túm lấy vạt áo của Triệu Hàm, hướng tới Triệu Hàm suy yếu há mốm nói: “Không, đừng giết, là hộ vệ tiểu ca…”
Triệu Hàm vừa nghe liền hiểu lời nói của Lâm Phàm, cho dù thanh âm thật sự rất nhẹ, nhưng là hắn vẫn như cũ nghe rõ ràng, liền lập tức buông tay ra, nhìn thấy tiểu ca hộ vệ sờ sờ cổ ho khan thở hô hấp, Triệu Hàm cũng không quan tâm đến tiểu ca hộ vệ này, lập tức ngồi lên giường cầm lấy tay Lâm Phàm nói: “Phàm tử ngươi làm sao vậy, sinh bệnh.”
“Khụ khụ khụ…. Thống lĩnh đại nhân, khụ khụ…. Ngài nhanh thay quần áo cho Phàm thiếu gia, quần áo trên người hắn còn ướt, hắn là là, A Thiết nói là bị trúng gió, A Thiết đi hỏa đầu doanh lấy gừng, kêu ta thay quần áo giúp Phàm thiếu gia. Thống lĩnh ngươi mau giúp Phàm thiếu gia, ta đi ra ngoài trước,” hộ vệ tiểu ca đứt quảng nói hết lời.
Cổ hắn đau lợi hại, cảm giác giống như là bị gãy, lực tay của Triệu thống lĩnh thật sự là rất lớn. Lúc này tiểu ca hộ vệ đã hiểu tại sao lại như vậy, có thể giải thích thống lĩnh vì sao lại vừa tiến vào doanh trướng, liền phẫn nộ muốn giết mình, khẳng định là Triệu thống lĩnh yêu Phàm thiếu gia giống như mạng, buổi tối hắn hỏi thăm chuyện của Phàm thiếu gia một chút, liền nghe thấy rất nhiều chuyện ân ái của hai người.
Cũng khó trách Triệu thống lĩnh tức giận như vậy, ai nhìn thấy cảnh tượng đó cũng sẽ hiểu lầm, huống chi Triệu thống lĩnh rất để ý phu lang, vừa rồi hắn chính là muốn cởi quần áo của Phàm thiếu gia. Không có bỉ bẻ cổ trong nháy mắt, Triệu thống lĩnh xem như là còn lý trí, may mắn ý thức Phàm thiếu còn thanh tỉnh, nếu không hắn vừa rồi mà bị bẻ gãy cổ, chết rất là oan uống.
Tại thời điểm hộ vệ tiểu ca đứng ở ngoài doanh trướng may mắn mạng nhỏ đã được bảo toàn, trong doanh trướng Triệu Hàm một chút cũng không nhàn rỗi, lập tức cởi bỏ quần áo có chút cổ quái trên người Lâm Phàm, hai ba cái đã cởi bỏ hết quần áo trên người Lâm Phàm chỉ trừ lại cái quần đùi, lấy một cái khăn nhúng vào nước ấm lau người cho Lâm Phàm, mồ hôi trên người Lâm Phàm rất nhanh được lau đi, sau khi giúp Lâm Phàm thay quần áo xong, Triệu Hàm liền kéo chăn đắp cho Lâm Phàm.
Chính mình cũng không đổi quần áo, rót nửa chén nước ấm, nhẹ nhàng lay động vài cái, Triệu Hàm uống một ngụm, có chút nóng nhưng không đến nỗi bị phỏng, liền đút vào miệng của Lâm Phàm, sau khi nhìn thấy Lâm Phàm uống xong vài ngụm nước, Triệu Hàm lúc này mới cởi áo giáp ở trên người, ngâm mình trong mưa đến hơn nửa đêm, cho dù thân thể hắn có tốt, đều cảm thấy rất là mệt mỏi.
Dùng nước ấm còn lại lau thân mình, Triệu Hàm thay quần áo sạch, liền cảm thấy thân thể thoải mái hơn rất nhiều, đem nồi canh thịt vẫn còn đang ở trên bếp lò, đổ ra bát uống hết vào bụng, thể năng của Triệu Hàm bị tổn thương nghiêm trọng, cần ăn vài thứ để bổ sung.
A Thiết cầm một chén canh gừng trừ lạnh, một tay khác còn đang cầm dù che mưa, tránh cho nước mưa rời vào trong canh, nhanh chóng chạy tới trước doanh trướng của Triệu Hàm, có chút kỳ quái nhìn hộ vệ tiểu ca đứng ở bên ngoài, còn không chờ A Thiết hỏi, hộ vệ tiểu ca lập tức vén rèm cửa hướng A Thiết nói: “Triệu thống lĩnh trở về, ngươi nhanh chóng đưa canh đi vào.”
“Ah, Triệu đại ca đã trở lại, thật sự là quá tốt, để ta đưa chén canh này vào.” A Thiết nói xong cúi đầu trực tiếp đi vào doanh trướng.
Nhìn thấy Triệu Hàm đang vặn tọc, lập tức vui vẻ hét lên: “Triệu đại ca ta đã biết là ngươi không có việc gì, ngươi không biết Phàm tử ca vừa rồi rất là lo lắng cho ngươi, Phàm tử ca hình như là bị nhiễm lạnh, ta lấy chút canh gừng mang lại đây, ngươi nhanh cho Phàm tử ca uống đi. Ta cũng đi về trước, trên người ướt sũng rất là khó chịu.”
Triệu đại ca đã trở lại, A Thiết sẽ không ở lại trong doanh trướng, hắn cảm thấy thời điểm Phàm tử ca cùng Triệu đại ca ở chung một chỗ, hắn không thể đứng chờ ở bên cạnh, loại cảm giác này rất là kỳ quái, thật giống như hắn là người thừa sẽ gây trở ngại đến hai người họ. Cho nên mỗi lần Triệu Hàm trở lại doanh trướng, A Thiết sẽ tìm cớ chuồn đi, bởi vì nếu A Thiết lưu lại không khí sẽ rất là xấu hổ, chỉ cần đi ra sẽ không còn cảm giác này nữa, đương nhiên là trừ thời điểm ăn cơm.
Triệu Hàm nhìn thấy A Thiết muốn đi mở miệng nói: “Đừng quay về doanh trướng, ngươi đã uống chén canh gừng nào chưa.”
“Ah, Triệu đại ca ngươi không hỏi ta sẽ quên mất, vừa nãy vội vã quên bưng trở về.” A Thiết vỗ đầu bộ dạng sực tỉnh nỏi.
Triệu Hàm không nói gì nhìn A Thiết, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đi hỏa đầu doanh uống một bát đi, sau đó về nghỉ ngơi, đúng rồi, kêu hộ vệ bên ngoài cũng đi uống một bát rồi đi nghỉ ngơi đi, quân địch Bắc đã bại, có người của Trần Uy tướng quân trấn thủ sẽ không có vấn đề gì, kế tiếp hảo hảo ngủ một giấc.”
“Đã biết Triệu đại ca,” thanh âm của A Thiết ở bên ngoài doanh trướng truyền vào, thanh âm của hộ vệ ở ngoài cửa cùng A Thiết cũng đồng thời vang lên sau đó, rất nhanh bên ngoài doanh trướng đã im lặng trở lại, tất cả tướng sĩ sau khi chiến đấu chấm dứt đều trở về, đều đến hỏa đầu doanh ăn một cái gì đó, bổ sung thể lực dự phòng sinh bệnh.
Triệu Hàm nhẹ nhàng gọi Lâm Phàm vài tiếng, lúc này thân thể Lâm Phàm đã thư thái hơn rất nhiều, chính là ngủ mơ mơ hồ hồ, Triệu Hàm giống như ruồi bọ kêu ong ong ở bên tai hắn, điều này làm cho Lâm Phàm có chút không kiên nhẫn, đầu vừa chuyển hai tay liền kéo chăn, ngoại trừ cái ót còn để cho Triệu Hàm nhìn thấy, cả thân mình đều chui vào trong chăn.
Triệu Hàm thấy Lâm Phàm như vậy cũng không còn cách nào, không uống dược cũng không được, liên kéo Lâm Phàm ôm vào lòng, “Phàm tử tỉnh tỉnh khoan hãy ngủ, uống chút dược, uống dược xong rồi hãy ngủ.”
Nhìn thấy người mơ màng mở mắt, Triệu Hàm vội vàng đưa chén đến bên miệng Lâm Phàm, kết quả mới uống được một chút Lâm Phàm liền phát hiện thứ này khó uống muốn chết, lập tức ngậm miệng không chịu mở miệng. Triệu Hàm bất đắc dĩ, cũng không muốn quấy rầy người đang ngủ mơ hồ.
Dược cũng không thể để lâu được, cũng sắp nguội hết rồi, Triệu Hàm bưng bên lên uống một ngụm liền nhíu mày, quả nhiên là khó uống muốn chết, vừa đắng vừa cay khó trách Phàm tử không chịu uống.
Không có nuốt xuống như bình thường, Triệu Hàm cúi xuống dán ở trên môi Lâm Phàm, đầu lưỡi liền cạy mở môi của Lâm Phàm đang ngậm chặt, nước thuốc ở trong miệng chậm rãi đưa vào miệng của Lâm Phàm, có lẽ Triệu Hàm hôn có tác dụng, có lẽ Lâm Phàm đã ngủ sâu không cảm thấy vị gì, một nửa đút cho Lâm Phàm, một nửa khác thì bị Triệu Hàm nuốt xuống, thuốc này cũng coi như là đã uống xong.
Triệu Hàm nhẹ nhàng thở ra, cho Phàm tử uống thuốc cũng giống như trận đại chiến vừa rồi, đắp lại chăn cho người trên giường, Triệu Hàm đứng dậy lau mồ hôi trên trán. Nồi canh thịt ở trên bếp lò vẫn còn đang sôi sùng sục, cả doanh trướng đều thơm mùi thịt, Triệu Hàm lại múc thêm một chén uống hết xong, cả người mới khôi phục được một nửa tinh lực.
Công tác giải quyết hậu quả giao cho A Hán, lúc này cũng không cần Triệu Hàm nhìn, chặn tốt rèm cửa doanh trướng, tránh cho gió lớn thổi tung lên. Triệu Hàm đi trở về trước giường, buổi tối hôm nay nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhanh, Triệu Hàm lại lấy thêm một cái chăn mỏng, tùy ý để cho Lâm Phàm quấn chăn, giơ tay liền ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng ngực, Triệu Hàm quay đầu thổi tắt ngọn đèn, trong doanh trướng liền chìm vào trong bóng tối.
Triệu Hàm nhắm mắt lại liền ngủ ngay, chẳng qua người ôm trong lòng ngực một khắc cũng không buông ra.
Sắc trời dần dần sáng lên, Triệu Hàm đột nhiên bừng tỉnh, giơ tay sờ sờ Lâm Phàm một chút, tay sờ vào chính là cảm giác mồ hôi ẩm ướt. Triệu Hàm liền từ trên giường đứng lên thắp đèn, hai gò má của Phàm tử khi ngủ có chút hồng hồng, trên chán còn có chút mồ hôi, hẳn là gió độc theo mồ hôi thoát ra ngoài.
Triệu Hàm lập tức lấy khăn ẩm lau mồ hôi cho Lâm Phàm, sau đó lại đun nửa ấm nước, đánh thức Lâm Phàm lau qua người, lại thay một bộ quần áo khô thoáng.
Lần này tỉnh lại Lâm Phàm ngoại trừ cảm thấy buồn ngủ, trên người thoải mái hơn rất nhiều, không còn tình trạng choáng váng nữa, nhưng mà cảm thấy có chút lạnh, kéo kín chăn rất nhanh liền chìm sâu vào giấc ngủ, đương nhiên chủ yếu là công của Triệu Hàm, chỉ cần có Triệu Hàm ở bên người hắn ngủ đặc biệt ngon.
Trước kia Triệu Hàm dậy rất sớm, sau khi Lâm Phàm đến đây thì dậy trễ hơn một chút, thế nhưng tối hôm qua hắn thật sự quá mệt, lần này liền ngủ đến giữa trưa, thanh âm binh lính đi lại trong doanh địa quấy nhiễu Triệu Hàm.
Những binh lính này kỳ thật cũng vừa mới rời giường, tối hôm qua bọn họ tham gia tiêu diệt quân đội địch bắc ở kính hồ, sau đó lại cùng thống lính tập kích đại quân địch Bắc, cho nên hôm nay binh lính bên này không ai thúc giục bọn Triệu Hàm thức dậy, đều cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày thật tốt. Lúc này binh lính bị đói tỉnh lại, tiếp theo liền tốp năm tốp ba chạy đi ăn cơm, động tĩnh phát ra tự nhiên là ảnh hưởng đến Triệu Hàm.
Triệu Hàm mặc xong quần áo, thấy Lâm Phàm còn đang ngủ say, cũng không gọi Lâm Phàm tỉnh lại, trức tiếp đi hỏa đầu doanh lấy một chút nguyên liệu nấu ăn cho Lâm Phàm, kết quả Triệu Hàm mới ra khỏi cửa doanh trướng, liền nhìn thấy Trần Kiệt ngồi xổm trước cửa doanh trướng của hắn.
“Này mới sáng sớm mà có việc gì,” Triệu Hàm kỳ quái nhìn Trần Kiệt hỏi, lúc này thời tiết vẫn như cũ mờ mịt, mưa thì không có lớn, nhưng gió lớn nên trên trời vẫn còn có chút mây.
Trần Kiệt chọn mi cười nói: “Cái gì mà sáng sớm, đều đã đến giữa trưa rồi, ngươi vậy mà có thể ngủ đến bây giờ, đúng là có mỹ nhân ở bên người có khác! Triệu đại thống lĩnh của chúng ta cũng có lúc ngủ tới không biết thời gian, hiện tại cơm trưa đều đã nấu xong. Ngươi biết không? Phàm tử nhà ngươi lập được công lao, một công lao rất là lớn, thế nhưng có thể sẽ bị mắng, điểm xuất phát có chút không tốt lắm, thế nhưng công lao chính là công lao, tiểu tử này vậy mà có thể tình cờ bắt được chuột, thật sự là thần, vận khí này thật là trái ý trời mà…”
Triệu Hàm nghe Trần Kiệt nói không hiểu ra sao, cau mày nói: “Sao lại thế này, tối hôm qua Phàm tử sinh bệnh, ta trở về đã bệnh đến mơ màng, ta thiếu chút nửa còn khiến cho một tiểu hộ vệ bị thương, Phàm tử rốt cuộc lại gây ra họa gì.”
Lời nói của Trần Kiệt có rất nhiều tin tức có thể đoán ra, hẳn là Phàm tử lại nghĩ ra ý xấu gì, kết quả chuyện xấu không có thành công mà lại xảy ra một chuyện tốt….
Ngay khi Triệu Hàm đang tự hỏi ý tứ trong câu nói của Trần Kiệt, A Thiết phía sau Trần Kiệt nghe được lời nói, lập tức mở to hai mắt lớn tiếng kêu lên: “Trần tướng quân ngươi nói Phàm tử ca lập công, Phàm tử ca lập công lao gì, lớn hay không ngài nhanh chóng nói cho ta biết.” Tiểu tử này nhắc đến lập công, lập tức giống như con gà hăng tiết lập tức hưng phấn lên.
“Tiểu tử ngươi, trước tiên là nói ngươi tối hôm qua đã phạm tới cái gì.” Trần Kiệt giơ tay gõ đầu A Thiết cười nói. Hắn từ chỗ Bạch Diện thống lĩnh nghe được tiễn pháp của tiểu tử này rất tốt, là loại thần tiễn rất là lợi hại, hơn nữa khí lực của tiểu tử này rất lớn, cung dùng rất là nặng, khoảng cách tên bắn ra so với người bình thường xa hơn một nửa, dùng rất tốt đây chính là đại sát khí.
Nếu không phải thống soái bắt làm giáo sắt, hắn đã muốn đem tiểu tử này đến dưới tay mình. Thế nhưng Trần Kiệt cũng biết đây là người si nói mộng, trước không nói đến quan hệ của Phàm tử cùng A Thiết, chỉ cần bộ dạng A Thiết sùng bái Triệu Hàm, quả thực chính là một cái đuôi nhỏ, cho dù hắn nói ra A Thiết khẳng định là không muốn đi theo hắn, cuối cùng khẳng định là sẽ ở dưới tay Triệu Hàm.
“Ta phạm phải cái gì, ta cùng Phàm tử ca đi xem đài quan sát, sau đó ta bắn chết rất nhiều địch nhân, sau đó trong người Phàm tử ca không thoải mái, chúng ta liền trở về trước,” A Thiết có chút mơ hồ nói, chẳng lẽ ngày hôm qua Phàm tử ca ở trên đài quan sát nói ra rất nhiều biện pháp bị cấp trên biết, cho nên đây có phải là lập công lớn hay không.
Trần Kiệt nhìn vẻ mặt A Thiết nhớ lại, tiếp tục mở miệng nói: “Ngươi suy nghĩ kỹ lại, các ngươi tối hôm qua đã làm chuyện xấu gì.”
“Không có, tối hôm qua chúng ta không làm chuyện xấu gì, cũng không có đi ra khỏi doanh địa, hơn nữa Phàm tử ca nói rất nhiều biện pháp có thể ngăn cản kỵ binh quân địch xâm nhập vào doanh địa, chẳng lẽ các ngươi, chuẩn bị sử dụng sao? Ta nói với ngươi Phàm tử ca thật là thông mình, có thể nghĩ ra rất nhiều biện pháp, ngoài ra những người ở trên đài quan sát còn bị tên bắn chết, nhưng sau khi chúng ta đến đài quan sát, tất cả mọi người đều không có bị thương, còn dùng tên giết rất nhiều địch nhân, còn giúp mọi người chiếu sáng phương hướng địch nhân lẻn vào.” Vẻ mặt A Thiết bừng tỉnh nói.
Trần Kiệt nghe A Thiết bào chữa, để cho tiểu tử này đoán đại khái là đến sang năm cũng không thể đoán được, bất đắc dĩ mở miệng nói: “Được, được, ngươi không cần đoán nữa, thành thật nói cho ta biết, tối hôm qua các ngươi không phải là trộm chạy tới phía sau doanh trướng của thống soái đào hố đi.”
A Thiết nghe lời nói của Trần Kiệt lập tức kinh hãi nói: “Ngươi làm sao mà biết được, không đúng, phía sau doanh trướng của thống soái có hố to sao? Ai lấy, Trần đại ca ngài nhanh cùng chúng ta nói.” A Thiết ý thức được không đúng, Trần Kiệt vừa nói ra hắn lập tức sửa miệng.
A Thiết rất nhanh phản ứng lại, hắn ngày hôm qua liền quên mất chuyện hai cái hố ở phía sau doanh trướng thống soái, không có đắp đất trở về. Hiện tại Trần Kiệt lại hỏi chuyện này, chẳng lẽ lão thống soái bị rơi vào trong hố, nếu không chỉ là binh lính bình thường rơi vào hố, cho dù thân binh đạp hụt bị rơi vào hố, nhiều nhất chỉ cần đổi một bộ quần áo là xong việc, tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ, ngay ta Trần tướng quân cũng lại đây nói, còn hỏi hắn, sự tỉnh khẳng định là không nhỏ.
Chẳng lẽ là Trần tướng quân bị rơi vào, này cũng thật là khó nói, bình thường Trần tướng quân luôn xuất quỷ nhập thần, chỗ nào cũng đều có hắn, cũng không biết là chui ra từ nơi nào, nói không chừng là đứng ở một góc nào đó, một bước không cẩn thận liền rơi vào cũng không phải là không có khả năng.
Nhìn thấy bộ dáng A Thiết nghi hoặc, ánh mắt lại đồng tình nhìn chính mình, Trần Kiệt liền mở miệng nói: “Ngừng ngừng, không phải giống như ngươi nghĩ, ta cũng không có rời vào. Thế nhưng tối hôm qua thật sự là có người bị rơi vào trong. Thật không biết hắn rốt cuộc là gặp cái vận gì, nơi đó không thể đi, cố tình một cước liền đạp phải, thật sự rất là bi kịch.”
Thời điểm A Thiết còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Triệu Hàm nhướng mày lập tức dò hỏi: “Trần Kiệt rốt cuộc sao lại như vậy, nói rõ ràng.”
“Sao lại như vậy, ngươi đi hỏi Phàm tử nhà ngươi khẳng định sẽ biết, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, ta vừa nhìn thấy cái hố kia liền hiểu được, người làm ra khẳng định là Phàm tử cùng A Thiết, hai tiểu tử vô pháp vô thiên này, những người khác sẽ không nhàm chán như vậy, lại càng không dám đi đến sau doanh trướng của lão thống soái đào hố, chỉ có hai người bọn họ là có lá gan kia, dùng đầu ngón chân cũng có thể hiểu được, sửu chủ ý này khẳng định là Phàm tử nghĩ ra, A Thiết không có việc gì khẳng định không đi xằng bậy, Phàm tử sẽ không như vậy, đầu óc thì toàn những chuyện cổ quái.” Trần Kiệt nói.
Kỳ thật trong lòng hắn cũng có chút không hiểu, tiểu tử này vận khí sao lại tốt như vậy, cho dù là làm chuyện xấu cũng có thể lập công.
Đối với Phàm tử chạy tới sau doanh trướng của lão thống soái đào hố, Triệu Hàm có chút tức giận, nhìn thân thể lão thống soái không tồi, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, tinh lực cũng không tốt lắm, nếu thực bị rơi vào trong hố, nói không chừng còn có thể xảy ra chuyện gì.
Quay lại trong doanh trướng, Triệu Hàm liền giơ tay vỗ vỗ lên mặt Lâm Phàm kêu lên: “Phàm tử, Phàm tử tỉnh tỉnh, đừng ngủ, ngươi có phải đêm qua trộm đào hố ở phía sau doanh trướng của lão thống soái, nói cho ta biết vì sao lại làm vậy.”
Lâm Phàm bị Triệu Hàm gọi như vậy, tự nhiên là không thể ngủ được, vừa rồi ở ngoài cửa doanh trường truyền tới ồn ào cũng đã quấy nhiễu đến giấc ngủ của Lâm Phàm, hắn mở ra ánh mắt đang nhắm, có chút uể oải nói: “Không phải ta lấy, ngươi có tin không?”
“Phàm tử đừng náo loạn, thành thật nói cho ta biết, ta đi chỗ lão thống soái cầu tình cho ngươi, đang tốt đẹp tại sao lại chạy tới chỗ lão thống soái đào hố, lão thống soái gần đây cũng không có chọc giận ngươi, lão nhân gia hắn đối với ngươi cùng A Thiết cũng thật ôn hòa.” Triệu Hàm bất đắc dĩ nói.
“Hắn là không có chọc ta, chính là tối hôm qua các ngươi đã đi giết địch ở bên kính hồ, tiếp theo lại bị phái đi tập kích đại quân địch bắc, bọn Bạch Diện vừa không đi kính hồ, cũng không có chém giết cùng đại quân địch bắc, thật sự rất không công bằng, ta liền tức giận, chạy đi phía sau doanh trướng của lão thống soái đào hai cái hố. Như thế nào, Triệu Hàm ngươi nói thật cho ta biết, lão thống soái có phải hay không bị hãm hại rồi.” lúc đầu Lâm Phàm còn bất mãn than thở, sau đó phát hiện lão thống soái có thể là bị rơi vào hố, đôi mắt liền mở to, sau đó liền cười vui vẻ.
Triệu Hàm nghe xong lời nói của Lâm Phàm vừa tức giận vừa buồn cười, Phàm tử tuy rằng biết rất nhiều thứ, nhưng dù sao cũng không ở trong đại doanh, Triệu Hàm lắc đầu đang muốn mở miệng, lại đột nhiên dừng lại…
“Ngươi tiểu tử vô liêm sỉ này, ngay cả lão nhân ta ngươi cũng dám trêu đùa, xem ta lúc này không trừng phạt ngươi thật tốt, về sau làm sao có thể thống lĩnh ba mươi vạn đại quân,” lão thống soái đứng ở cửa doanh trướng, nghe được lời nói của Lâm Phàm liền tức nghẹn, râu đều sắp nhếch lên, nhất thời liền vén rèm cửa trừng mắt nhìn Lâm Phàm quát lớn, chẳng qua trong ánh mắt cũng không có tức giận, cẩn thận quan sát còn có chút mìm cười.
Nhưng thật ra Triệu Hàm nghe được thanh âm của lão thống soái, liền bị hù dọa, quay đầu nói với lão thống soái: “Phàm tử có chút tính trẻ con, thống soái ngài đừng tức giận với hắn, chờ thêm hai người thuyền chở vật tư tới đây, ta lập tức đưa Phàm tử trở về, tránh cho hắn lại gây chuyện gặp rắc rối.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT