Triệu Hàm ôm Lâm Tử An đứng ở cửa sổ, hẳn chỉ vào những vật ở ngã tư đường nói cho Lâm Tử An nghe, cũng không quản xem tiểu tử này có đang nghe hay không.

Mà tiểu bằng hữu Lâm Tử An, ban đầu bị những chiếc chóng chóng ở ngã tư đương hấp dẫn, đôi tay nhỏ bé vui vẻ vỗ, miệng phát ra tiếng cười thanh thúy, đợi cho người bán hàng chong chóng rời đi, tiểu tử kia bắt đầu gặm ngón tay, làm cho nơi nơi đều là nước miếng. Đột nhiên tiểu tử lại vui vẻ khoa chân múa tay, miệng phát ra âm thanh nha nha hưng phấn, quyến luyến.

Tay Triệu Hàm vững vàng ôm lấy đứa con đột nhiên không an phận, đang muốn bổ nhào ra bên ngoài mở miệng cười nói: “Xú tiểu tử, ngươi loạn múa cái gì, không muốn sống nữa phải không, đây chính là lầu hai, rớt xuống là chết đó”.

Lâm Tử An còn quá nhỏ, cái gì cũng nghe không hiểu, tuy rằng nó bị a mỗ quở trách, thế nhưng nó tuyệt không sợ, vẫn như cũ hăng hái vặn vẹo thân mình, hận không thể trèo ra bên ngoài. Triệu Hàm cũng theo ánh mắt của Lâm Tử An nhìn qua, trong lòng hiểu được, xú tiểu tử này khẳng định là nhìn thấy Lâm Phàm mới không an phận như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt Lâm Phàm tươi cười bước nhanh đi về hướng khách điếm, Triệu Hàm không cần nghĩ cũng biết Lâm Phàm hắn là bán được hai vò rượu kia với giá tốt, nếu không tiểu tử kia hay đem tâm sự đều viết lên trên mặt, nếu không bán được, bộ dạng lúc này hẳn là gục đầu ủ rũ. Triệu Hàm thực thích cá tính Lâm Phàm, tiểu tử này gặp vấn đề gì cũng không nổi giận, cho dù tâm tình xấu, thế nhưng rất nhanh đã vực lên tinh thần để tiếp tục cố gắng.

Thời điểm Lâm Phàm đi vào trong khách điếm, Lâm Tử An không nhìn thấy phụ thân, đôi mắt to ầng ậc nước chuẩn bị khóc lên, ngày thường chỉ cần nắm tay Lâm Tử An giơ ra, Lâm Phàm sẽ đi lại ôm lấy nó, đang tiếc hôm nay Lâm Phàm không có ngẩng đầu, tự nhiên sẽ không nhìn thấy được Lâm Tử An ở lầu hai.

Lâm Phàm đi từ từ lên phòng ở lầu hai, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Triệu Hàm ôm đứa nhỏ đứng ở bên cửa sổ, lúc này tay Lâm Tử An hướng hắn giơ ra. Lâm Phàm rất nhanh đóng cửa phòng lại, đi đến bên người Triệu Hàm tiếp nhận tiểu tử đang hướng đến trên người hắn nói: “Triệu Hàm ngươi có biết lần này ta bán được bao nhiêu không, ngươi thử đoán xem?”. Từ Trần phủ đi ra, Lâm Phàm đều vui vẻ giống như là bay lên trời, lúc này rốt cuộc tìm được một người có thể chia sẻ, tự nhiên sẽ đắc ý một chút, không có biện pháp nếu không đắc ý một chút cả người hắn liền khó chịu, không thể phát tiết ra khỏi miệng.

Triệu Hàm đi đến cạnh bàn giúp Lâm Phàm rót một chén nước nói: “Ngươi bán được giá, khẳng định là không có ít hơn một trăm lượng đi, mỗi vò một trăm lương, nếu không chúng ta liền lỗ vốn”. Triệu Hàm thấy bộ dạng Lâm Phàm cao hứng tâm tình cũng tốt lắm, buổi sáng bọn họ liền thương lượng một chút, lúc ấy hắn nói một vò bán ít nhất phải một trăm lượng, bằng không sẽ thua lỗ, ba trăm lượng hẳn là đủ cho bọn họ ở trong thành sắp xếp ổn thỏa. Về phần Lâm Phàm bán được bao nhiêu, Triệu Hàm cũng không rõ ràng, thế nhưng xem bộ dạng Lâm Phàm lúc này, giá cả chỉ sợ không thấp.

“Đương nhiên không phải một trăm lượng, ta chính là bán hai vò, ngươi đoán xem xem, ta bán được bao nhiêu”. Lâm Phàm vẻ mặt cao hứng nhìn Triệu Hàm, nếu ở hiện đại hắn buôn bán lời một ngàn đồng, khẳng định sẽ không cao hứng như vậy, nhưng là ở cổ đại này, một ngàn lượng có thể mua được rất nhiều đồ vật, tâm tình Lâm Phàm lúc này chính là bay giữa không trung, như thế nào cũng không có biện pháp rơi xuống.

Triệu Hàm cũng không có đả kích Lâm Phàm đang hưng phấn, cười nói: “Sẽ không là ba trăm lượng đi, hoặc là bốn trăm lượng, nếu là bốn trăm lượng cũng không tồi, đủ mua một tiểu viện tử hẻo lánh”.

Lâm Phàm nghe Triệu Hàm nói lập tức lắc đầu nói: “Không phải, còn nhiều còn nhiều, ngươi đoán lại xem….” Kia còn có thể nhìn thấy cái đuôi đang nhếch lên.

“Sẽ không là năm trăm lượng chứ, giá này quả thật rất cao”. Triệu Hàm cười nói, ở trong lòng hắn nghĩ Lâm Phàm chắc chắn là nói giá này, nếu vậy tổng của hai vò rượu bốn lạng bán được với giá là một ngàn lượng, giá cả này có chút cao, dù sao cũng không phải kỳ trân dị bảo gì, tuy rằng ở trong thành rượu hổ cốt xà rất ít, nhưng là vẫn có, giá này người thường cũng không dám ra, nhưng ở trong lòng Triệu Hàm rượu của Ngô bá khẳng định là được giá này.

Lâm Phàm nghe lời nói của Triệu Hàm lập tức gật đầu nói: “Ngươi quá lợi hại, cư nhiên đoán được, năm trăm lượng, một vò năm trăm lượng, chúng ta hiện tại có một ngàn lượng bạc, ta lập tức ở trong thành tìm phòng ở, chuyện ở trong thôn ngươi chừng nào rảnh thì xử lý một chút, về phần những người kia cũng đừng quan tâm đến họ làm gì, nếu bọn họ nháo ngươi cho bọn họ vài đồng bạc rồi đuổi đi, trong thành lớn như vậy chúng ta cũng không phải mở cửa hàng ở tất cả các con đường, cũng không phải dễ dàng gặp được.

Lời này kỳ thật cũng không sai, mọi người trong nhà đều là người nông dân, đi xa nhất chính là trấn Bán ly mua bán đồ vật này nọ, trấn Lạc Phượng cũng không đi được mấy lần, huống chi là Nam Dương thành mấy chục dặm phải đi xe ngựa nửa ngày hết năm mươi văn tiền, nếu đi bộ thì cũng phải hết cả ngày, hán tử nông dân cũng không phải ăn no rửng mỡ mà chạy vào trong thành.

Triệu Hàm lần này thật là bị Lâm Phàm làm cho kinh ngạc, hắn thế nhưng không nghĩ tới Lâm Phàm dám hét giá cao đến như vậy, một ngàn lượng, vị Trần thiếu gia kia thực mua, thế nhưng lúc Triệu Hàm nhìn thấy trong tay Lâm Phàm cầm hai tờ ngân phiếu năm trăm lượng, rốt cuộc đem lời muốn xác nhận nuốt vào bụng, ngân phiếu đều cầm ở trên tay, còn có thể là giả sao.

Triệu Hàm lắc đầu nói: “Lá gan ngươi cũng thật lớn, từ một trăm lượng cũng dàm nói thành năm trăm lượng, nếu vị thiếu gia kia biết, sẽ tìm ngươi gây phiền toái”.

Triệu Hàm lo lắng cũng không phải không có khả năng, nếu bọn họ làm ăn xong liền đi chỗ khác thì không nói, dù sao không biết chỗ sẽ không tìm được người, vị thiếu gia kia cho dù tìm được cũng không thể làm gì bọn họ. Thế nhưng bọn họ hiện tại chuẩn bị ở lại Nam Dương thành, về sau vị thiếu gia kia biết bị Lâm Phàm cắt cổ, khẳng định là muốn tìm Lâm Phàm phiền toái, dù sao trong tay đối phương có thực quyền, muốn bắt hai người bọn họ khai đao, thật sự chỉ cần búng đầu ngón tay là được.

Lâm Phàm nghe lời nói của Triệu Hàm cười ngây ngô, tiếp theo liền lại gần Triệu Hàm nhẹ giọng nói: “Khẳng định sẽ không, ta nói với ngươi, ta đã suy nghĩ rất kỹ, về sau loại rượu thuốc tốt này, chúng ta định giá cả cao liền biết càng quý, tuyệt đối sẽ không rẻ, cho nên vị thiếu gia kia sẽ không nghĩ rằng hắn bị cắt cổ, chỉ cảm thấy ta là người phúc hậu”.

Triệu Hàm bị bộ dạng như kẻ trộm còn lòng tham không đáy của Lâm Phàm làm cho kinh ngạc, bất đắc dĩ nói: “Gía cả cao như vậy có người mua không, tuy rằng chúng ta hiện tại có một ngàn lượng, thế nhưng sau khi sắp xếp ổn thỏa bạc sẽ không còn nhiều, đến lúc mua bán làm không tốt, sẽ rất nhanh mất luôn cả vốn ban đầu”.

“Đừng lo lắng, tất cả đã có ta đây, ta khẳng định sẽ làm ăn thật tốt, ngươi cứ chờ đếm tiền đi. Đúng rồi ngươi thích ở bên nào, mặc kệ là thành tây hay thành đông, chỉ cần ngươi thích, ta sẽ ở bên đó tìm chỗ”. Lâm Phàm nhìn Triệu Hàm nói, hắn đã nghĩ sơ lược qua, cửa hàng sẽ bán rượu rắn là chủ yếu, rượu hổ cốt xà sẽ là trấn điếm chi bảo, giá cả tuyệt đối phải thực cao, bán một lọ phải đủ cho bọn họ ăn ba năm.

Lời nói của Lâm Phàm vừa xong, Triệu Hàm đã nói: “Ta nơi nào đều không có vấn đề, ngươi xem nơi nào thích hợp cho chúng ta bán rượu thì tìm nơi đó, ta đối với nơi này cũng không quen thuộc”. Triệu Hàm đối với nơi này cũng không quen thuộc, hắn có nghe chồng trước nói qua, buôn bán kỳ thật cũng không dễ làm, làm không tốt sẽ bị lỗ vốn, Lâm Phàm tại phương diện này so với hắn lợi hại hơn. Mặc kệ là cùng Trần quản sự tiếp xúc, hay là giá của lồng rắn kia, thậm chí là hai vò rượu ban đầu Triệu Hàm định bán với giá ba trăm lượng, kết quả Lâm Phàm làm đều vượt qua suy nghĩ của hắn, quan trọng là Lâm Phàm còn thành công, điều này làm Triệu Hàm rất là bội phục Lâm Phàm, tiểu tử này chẳng những lá gan lớn dám nghĩ dám làm, quan trọng là đều thuận lợi thành công.

Lâm Phàm rất muốn lập tức ra ngoài tìm phòng ở, thế nhưng hắn hẹn Trần quản sự tới đây uống rượu, Trần quản sự nếu chưa có đến thì hắn hôm nay không thể ra ngoài, dù sao Trần quản sự giúp hắn rất nhiều, nếu không có tin tức của Trần quản sự, một ngàn này vẫn nằm trong khố phòng của Trần gia, không có chuyện sẽ nằm trong túi hắn, cho nên trong mắt Lâm Phàm Trần quản sự chính là phúc tinh, sau khi gặp được thì toàn chuyện tốt.

Sau giờ ngọ Trần quản sự rốt cục rảnh tìm đến Lâm Phàm, hai người ở trong khách điếm ăn uống nhắm rượu, Lâm Phàm hỏi không ít chuyện trong thành, Trần quản sự không những được thiếu gia khen ngợi mà còn được lão gia khen, tâm tình rất vui vẻ, đối với vấn đề Lâm Phàm đưa ra, đều là nhất nhất giải dáp, thậm chí có những chuyện Lâm Phàm không hỏi đến cũng nói ra, một ít cấm kỵ cùng chuyện của nhà giàu đều nói cho Lâm Phàm biết một ít.

Điều này làm tâm của Lâm Phàm rất cao hứng, uống hết hai bầu rượu, tựu lượng của Lâm Phàm ở hiện đại không tồi, ít nhất uống mấy chai bia tuyệt đối sắc mặt không đổi, rượu đế cũng có thể uống hai lạng, thế nhưng thân thể hiện tại này tuyệt đối không nể mặt mũi, hai bầu rượu này đại bộ  phận đều vào bụng Trần quản sự, Lâm Phàm uống hết sáu bảy chén, lúc này mặt đã đỏ ửng, vừa nhìn biết là đã say, nói cũng đã không rõ rồi.

Nhìn thấy Lâm Phàm như vậy, hai gò má phiếm hồng mê ly, thật sự thực mê người, trong lòng âm thầm nghĩ khó trách đám binh sĩ của thiếu gia kia lại giống lưu manh muốn đùa giỡn tiểu tử này, nếu như trở về trước ba mươi tuổi, chắc là cũng sẽ thích vẻ bề ngoài của tiểu tử này. Trần quản sự lập tức kêu tiểu nhị tới, khiến hắn lên lầu kêu Triệu Hàm xuống mang người lên, Trần quản sự lo lắng nếu hắn đi lên, tiểu tử này sẽ bị người bắt cóc mất, bên cạnh đã có vài người trộm ngắm Lâm Phàm rồi.

Triệu Hàm đang cùng Lâm Tử An ngủ trưa, hắn tối hôm qua ngủ không ngon, sáng sớm hôm nay lại gấp trở về, có thể nghĩ là đã rất mệt mỏi rồi. Thế nhưng thời điểm tiểu nhị gõ cửa Triệu Hàm lập tức tỉnh lại, nghe tiểu nhị nói dưới lầu có khách nhân muốn hắn xuống đưa đi lên, Triệu Hàm còn tưởng rằng Lâm Phàm xảy ra chuyện gì, lập tức hỏi sau mới biết được là say rượu.

Đợi thời điểm Lâm Phàm tỉnh táo lại đã là buổi tối, Triệu Hàm sau khi Lâm Phàm tỉnh liền kêu cảnh giải rượu cùng một chén mì nước. Nói với Lâm Phàm Trần quản sự đã đi rồi, đợi cho đến khi hắn dìu Lâm Phàm lên trên lầu nhớ ra là vẫn cón chưa tính tiền, trở lại dưới lầu thì Trần quản sự đã thanh toán rồi.

Lâm Phàm có chút trách cứ Triệu Hàm, như thế nào lại không chú ý như vậy, rõ ràng là hắn mời Trần quản sự ăn cơm, kết quả tính tiền lại là Trần quản sự. Triệu Hàm giải thích hắn cũng không có biện pháp, lúc ấy hắn cùng Trần quản sự dìu Lâm Phàm lên trên lầu, lại mang rượu răn ủ mười năm cho Trần quản sự, ban đầu là hắn nhớ kỹ, thế nhưng lúc đó Lâm Phàm lại nói nhảm, chờ hắn vật vả trấn an xong, thì Trần quản sự đã đi rồi.

Hai người lúc này cũng không có biện pháp, nhớ tới Trần quản sự đã thu lễ vật chắc cũng không để ý đến việc nhỏ này, hơn nữa trước khi Trần quản sự rời đi còn cùng Triệu Hàm nói, nói cho Triệu Hàm biết nếu muốn mở cửa hàng rượu rắn, có thể đi ám hạng bên kia xem sao. Phòng ở ở bên kia so với những nơi khác rẻ hơn một chút, tuy rằng hơi phức tạp một ít, nhưng là đối với rượu thuốc như vậy không phải là rất thích hợp sao. Hơn nữa người có loại vấn đề này, mọi người cũng sẽ không quang minh chính đại đi mua, chính là muốn trộm đi mua, ám hạng lại ở ngay bên cạnh hoa phố, không có địa phương nào với nơi này thích hợp hơn.

Triệu Hàm đem việc này nói cho Lâm Phàm, Lâm Phàm tự hỏi một lúc, về sau kinh doanh chính của hắn chính là cái này, trị phong thấp tráng dương hẳn là bên kia thích hợp hơn, hơn nữa người trộm đi qua ám hạng đều là nhóm thiếu gia phú quý, đương nhiên phải lén lút, tự nhiên sẽ không quang minh chính đại theo đường lớn đi vào.

Uống canh giải rượu sau đó ăn mì, Lâm Phàm cảm giác thân thể thoải mái rất nhiều, trong lòng đã có chủ ý, hắn chuẩn bị đi bên kia nhìn một cái, nhìn xem có phải hay không có nhiều thiếu gia nhà giàu lén lút đi ngang qua bên kia, điều tra thị trường đó là phải làm.

Lâm Phàm cùng Triệu Hàm nói chuẩn bị ra ngoài, hắn ngủ một buổi chiều hiện tại rất thanh tỉnh, kết quả Triệu Hàm không đồng ý, nói với Lâm Phàm buổi tối hảo hảo nghỉ ngơi, việc này hoặc là hắn đi, hoặc là Lâm Phàm sáng ngày mai đi. Dung mạo của Lâm Phàm như vậy mà khuya khoắt đi ám hạng, này không phải là đưa dê vào miệng hổ, chờ bị người đùa giỡn khi dễ sao.

Nghe xong Triệu Hàm giải thích, Lâm Phàm rốt cục nhìn thẳng vào vấn đề, hắn làm anh chàng anh tuấn hơn hai mươi năm, cho nên thường xuyên quên mất dung mạo của mình sẽ mang lại phiền toái như thế nào. Nếu thực đi như vậy, buổi tối không hẳn sẽ chỉ có việc bị đùa giỡn, mà rất có thể sẽ bị người cường bạo, Lâm Phàm căn bản không nghĩ tới vấn đề này, rõ ràng đời trước không cần hắn tự hỏi vấn đề này, hiện giờ lại thành vấn đề lớn lao phức tạp với hắn.

Triệu Hàm cầm theo lồng đen đi một lúc lâu thì trở lại, nói cho Lâm Phàm biết hắn đi qua bên kia nhìn thì phát hiện có khoảng hơn mười thiếu gia phú quý đi qua, lúc này đã là đêm khuya, nếu là sớm một chút thì sẽ càng nhiều.

Ngày hôm sau trời chưa sáng, Lâm Phàm liền đi sang bên kia xem xét một chút, hơn nữa hắn còn dính chút bụi lên mặt mình, nhìn vào sẽ không thấy trắng nõn nữa, tóc cũng không buộc gọn gàng, làm Triệu Hàm làm rối bời cho hắn, liền giống như vài ngày chưa tắm rửa. Lâm Phàm ăn mặc như vậy mới thực an toàn, cũng sẽ không có thiếu gia phú quý trở về sẽ chú ý một tên tiểu tử cả người đầy bụi bặm.

Lâm Phàm ngồi ở một bậc thang âm u ở ám hạng, lúc này trong lòng hắn thực vừa lòng, cho tới hiện tại, đã có ít nhất khoảng hơn ba mươi công tử thiếu gia đi ra khỏi ám hạng. Cón có những người lớn tuổi đĩnh đạc, giống như cách ăn mặc bình thường của Trần quản sự, hẳn đều là quản sự nhà giàu, những người này đều vội vã đi qua. Lâm Phàm chà xát hai tay nghĩ Trần quản sự biết những nơi này, phải chăng là thời còn trẻ cũng thường đến đây, nếu không sao lại rõ ràng như vậy.

Lâm Phàm cùng Triệu Hàm quyết định sẽ mua một tiểu viện tử ở ám hạng, lúc này ở trong thành mua phòng ở, tự nhiên là muốn đi lại bộ nha môn, nơi quản lý những chuyện lớn nhỏ trong thành. Dù sao cần mua bán phòng tất cả đều phải tới nơi này đăng ký trước, bên này cũng có tiểu quan lại chuyên môn xử lý mua bán.

Lâm Phàm tìm tiểu quan lại có phòng ở cần bán ở ám hạng hay không, kết quả đối phương lấy danh sách ra toàn là Lâm Phàm không mua nổi, cơ bản đều là hơn một ngàn lượng bạc, này hoàn toàn vượt quá dự toán của Lâm Phàm. Các loại tiểu viện tử đơn độc một phòng ở, cở khoảng bảy tám trăm lượng bạc phù hợp với số tiền dự tính của Lâm Phàm, nhưng mà tiểu quan lại không có lấy ra.

Rời đi Lại bộ Lâm Phàm trở lại khách điếm thương lượng với Triệu Hàm, Triệu Hàm kỳ quái liếc mắt nhìn Lâm Phàm một cái, rốt cuộc cúi đầu ở bên tai Lâm Phàm nói vài câu.

Lâm Phàm nghe xong trước mắt sáng ngời, hắn thầm mắng mình như thế nào lại ngốc như vậy, cư nhiên một chút cũng không thông minh. Nếu tiểu quan lại không có chức quan, dựa vào nhà môn phát tiền lương như thế nào có thể giàu như vậy, cho nên tự nhiên là có thêm một khoản thu nhập thêm, hiện tại Lâm Phàm căn bản không nghĩ tới cái này, chẳng qua là Lâm Phàm không đủ kinh nghiệm xã hội sao, tự nhiên là không biết muốn mau phòng ở thì trước phải tặng lễ vật trước.

Cho nêu khi Lâm Phàm lại tìm tới vị tiểu quan lại kia, còn cười nói với đối phương không gặp không quen mặt không hiểu biết quy củ, sau khi đút cho đối phương năm lượng bạc, vị tiểu quan lại kia rốt cuộc vừa lòng nở nụ cười, nói câu trẻ nhỏ dễ dạy, tiếp theo liền đưa cho Lâm Phàm xem năm sáu phần khế đất ở ám hạng, kỳ thật chính là hé ra, bên trong giới thiệu tình huống trong sân, ví dụ như mấy gian phòng ở, trình độ cũ mới, để cho Lâm Phàm tự mình có sự lựa chọn vừa lòng.

Lâm Phàm nhìn tư liệu, nhưng mấy thứ này miêu tả phi thường đơn sơ, hắn không thể nào quyết tâm đặt cọc tiền mua lại được. Vì thế thấy sắc trời đã gần đến giữa trưa, liền mời tiểu quan lại đi ra ngoài ăn cơm, đợi cho hai người ngồi xuống liền kêu một bầu rượu, tiểu quan lại liền đáp ứng Lâm Phàm đi đến những sân đó một vòng, điều này làm cho Lâm Phàm thực cao hứng, trong lòng hắn đã có định đoạt, nhưng cần phải tận mắt nhìn thấy mới có thể yên tâm mua được, dù sao cũng là hơn bảy trăm lượng, là chuyện lớn đầu tiên sau khi Lâm Phàm đi vào nơi này làm, không cẩn thận không được.

Ăn cơm xong liền mang Lâm Phàm đi xem phòng ở ở ám hạng, Lâm Phàm dạo qua một vòng, cuối cùng chọn một sân cách phố hoa không xa, nhà này nhìn có chút cổ xưa lại có chút lụn bại, sân nhà lại đầy cỏ dại, thế nhưng địa phương lại rất lớn, cả sân nhà có một trăm mét vuông, này là còn chưa tính không gian dưới mái hiên, thế nhưng phòng ở cần sửa sang lại mới có thể ở lại, Lâm Phàm tính toán giá nơi này một chút, tu chỉnh cần khoảng chừng năm sáu mươi lượng bạc, mà viện này mới bảy trăm lượng, Lâm Phàm xem như là vừa lòng.

Hắn chính là lo lắng chỗ ở của Ngô lão bá, còn có nơi nhưỡng rượu rắn, Triệu Hàm cũng nói qua Ngô lão muốn dạy hắn nhưỡng rượu, những thứ này đều cần có chỗ, nếu địa phương không đủ rộng, phòng không đủ nhiều, đến lúc hoàn chỉnh lại không có chỗ làm thì không được. Hơn nữa Lâm Phàm còn muốn khuôn viên đằng trước chỉnh sửa để làm cửa hàng, làm như vậy có thể tiết kiệm được tiền thuê cửa hàng.

Mua lại nhà xong Lâm Phàm còn cho tiểu quan lại thêm năm lượng phí chạy chân, tiểu quan lại phi thường vừa lòng tiêu sái rời đi, cón nói Lâm Phàm nếu có chuyện khó xử có thể đi tìm hắn, chỉ cần có thể làm hắn sẽ giúp đỡ Lâm Phàm thật tốt, Lâm Phàm nghe những lời này tự nhiên là mong vô cùng, có quan hệ tốt đẹp với những người này tuyệt đối là không thiệt thòi, dù sao thì người hung ác cũng không khó chơi bằng tiểu quỷ.

Đợi Lâm Phàm mang Triệu Hàm lại đây, Triệu Hàm nhìn thấy nhà trước mặt nghèo túng, trong lòng thở dài, nơi này lớn như vậy mà chỉ bán bảy trăm lượng sợ là có điểm không bình thường, khẳng định là nguyên nhân khác chứ không phải là do phòng cũ.

Thế nhưng phòng ở đã mua, Triệu Hàm cũng không định nói cho Lâm Phàm làm gì, hơn nữa Lâm Phàm lại từ một thế giới khác tới, cũng tức là tá thi hoàn hồn, mạng của hắn cũng không yếu, đứa con lại là rồng con hai tháng sinh ra vào giữa trưa, căn bản không sợ những ma quỷ này nọ, hơn nữa trên người hắn có lệ khí giết rắn độc, những thứ không sạch sẽ sẽ bị trấn áp, hơn nữa Triệu Hàm còn chuận bị thỉnh một tượng phật trong miếu về trấn trạch, lại thỉnh hòa thượng cúng bái hành lễ là thành.

Lâm Phàm từ khi mua phòng liền có động lực mười phần, rất nhanh đi chợ lao động trong thành tuyển năm người làm công, sân nhà cần làm cỏ, song cửa đã muốn mục nát nấm mốc toàn bộ cần thay đổi, đó là một công trình không nhỏ. Triệu Hàm nói với Lâm Phàm buổi tối sẽ trở về khách điếm, hắn cần trở về dàn xếp một chút, đồng thời đem Ngô lão bá lại đây, trên người Ngô lão bá có lệ khí, tuyệt đố so với Triệu Hàm nồng đậm hơn rất nhiều, tuyệt đối là lợi khí trấn trạch. Hơn nữa ngày đó lão bá cự tuyệt đề nghị của hắn, nhưng mà Triệu Hàm không có từ bỏ, điều này có vừa lúc dùng để lấy cớ, Triệu Hàm tin tưởng Ngô lão bá sẽ đồng ý lại đây.

Triệu Hàm ôm Lâm Tử An trở về liền đi hỏi thăm, tòa nhà này quả nhiên có vấn đề, nhà này năm đó nam chủ nhân trong một đêm liền chết hết, liền để lại đương gi chủ mỗ cùng ấu tử, sau đó bọn họ vội vàng rời đi, nha môn chỉ có thể thu hồi phòng ở, nhiều năm phòng ở cũng không bán được, không ai thu thập bảo dưỡng, gió táp mưa sa liền rách nát. Cũng may phòng ở năm đó kiến tạo vô cùng tốt, những khối gạch xanh hoàn hảo không tổn hao gì, ngay cả cột trong phòng đều đã trải qua lửa đốt nước sơn, cho nên kết cấu không có vấn đề gì, chỉ có cửa phòng cùng cửa sổ không chịu nổi thời gian năm tháng.

Triệu Hàm từ trong thành đi vào trấn Lạc Phượng, liền trực tiếp nói chuyện này với Ngô lão bá, Ngô lão bá quả nhiên do dự, điều này làm cho Triệu Hàm thật cao hứng, chỉ cần Ngô lão bá do dự, hắn rất nhanh có thể thuyết phục được lão bá. Triệu Hàm ở nhà Ngô lão bá cả đêm, bởi vì hắn có việc, Tử An cùng Ngô lão bá tiếp xúc một ngày, sau khi quen thuộc Ngô lão bá ôm lấy hắn cũng không có vấn đề gì.

Ngô lão bá cũng không yên tâm Triệu Hàm mang theo đứa nhỏ lên đường, kêu Triệu Hàm để đứa nhỏ lại chỗ hắn, buổi tối nhớ trở về, miễn cho hắn không trông được đứa nhỏ. Triệu Hàm cũng vì muốn cho Ngô lão bá cùng Tử An bồi dưỡng tình cảm, hắn tùy tiện trở về thôn đem ruộng thuê cùng Ngô a sao ở cách vách xử lý một chút, còn có một ít đồ vật cần thu dọn, đồng thời cần đi hang rắn lấy một bình nước mang vào trong thành, thứ này Trần bá đã hỏi qua, cho nên Lâm Phàm chuẩn bị đưa cho Trần gia, tuy rằng không bán, nhưng cũng có thể cho Trần lão gia một niềm vui, chỉ cần Trần lão gia ở thị trấn Nam Dương nói tốt vài câu, sinh ý cửa hàng bọn họ muốn không tốt cũng rất khó khăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play