Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong suốt 17 năm nay của cô- ngày thi đại học.

Từ sáng sớm cô đã đặt hơn 10 cái báo thức, và cô còn dặn đi dặn lại Hàn Mạc không biết bao nhiêu lần rằng nhớ giục cô dậy, Hàn Mạc biết thế nên sáng đã mời đầu bếp cao cấp nhất nước Anh về nấu cho anh và cô một bữa sáng thật thịnh soạn và đầy dinh dưỡng.

Anh cũng đã tính toán rất kĩ chu kì kinh nguyệt của cô, vẫn may hôm nay chưa tới. Anh còn cho người phong tỏa con đường tới điểm thi của cô, chỉ có xe của anh mới có thể đi qua, tránh tình trạng kẹt xe.

Sau hơn 20 phút thưởng thức bữa sáng, anh lái xe đưa cô đến điểm thi, lúc này cô lật đật tìm lại những mẫu giấy ghi chú và đang cố dò lại, tay cô run cầm cập, sợ rằng con run hơn cả máy mát xa nữa.

- " Đừng run nữa, cứ yên tâm thể hiện cho tôt"-Hàn Mạc khích lệ cô

Nghe lời an ủi của anh cô cảm thấy trong lòng dịu đi phần nào. Thật ra cô không sợ mình thi rớt bởi vì vị trí cô nhắm đến là vị trí thủ khoa khối A.

Cô lặng lẽ cất những quyển sách vào trong cặp. Cô quan sát đường phố bên ngoài cửa sổ

Cô cảm thấy thật kì lạ khi giờ này là giờ cao điểm mà chẳng có ai trên đường này.

- " Tại sao lại không có ai? Có khi nào đường bị phong tỏa mà chưa thông báo cho chúng ta không?"- Hạnh Nhi hoang mang nhìn Hàn Mạc.

- "Yên tâm, không sao đâu, cứ tin ở anh."

Cô đang sợ rằng nếu như trên đường có xảy ra việc gì đó thì buổi thi của cô sẽ hoàn toàn chấm dứt. Sau 15 phút đầy sự hồi hộp và lo lắng, cuối cùng xe cũng đã hoàn thành chặng đường tới trường. Cô thở phào nhẹ nhõm.

Cô quay sang nói với anh

- " Em vào nhé, sau khi thi xong em sẽ gọi anh"

- " Được"

Hạnh Nhi định mở cửa xe ra thì bị Hàn Mạc chặn lại. Anh hỏi:

- " Em có quên gì không?"

Cô vội vàng lục lại túi của mình.

- " Không, những thứ cần thiết em đều đã mang đủ, chẳng lẽ còn gì sao?"

Hàn Mạc chu chu môi ra dùng tay chỉ nhẹ vào môi mình. Hạnh Nhi muốn bật cười vì hành động của anh không khác gì một đứa trẻ cả,

Hạnh Nhi cúi xuống hôn vào môi anh, nhưng nào ngờ anh dùng tay ép chặt gáy cô lại nhanh chóng dùng lưỡi mở hai hàm răng của cô ra, anh tiến sâu vào trong khoan miệng, lưỡi anh nhanh chóng hút lấy tất cả mật ngọt từ trong miệng cô, lưỡi của anh cứ quấn chặt lấy cô không rời.

Lúc này cô không thở nỗi nữa, dùng sức đẩy anh ra. Khuôn mặt cô đỏ ửng vì thiếu hô hấp.Cô định mắng anh nhưng nhanh chóng bị anh chặn họng bởi lời nói và hành động hết sức đáng yêu của mình. Anh mở hai mắt long lanh, tay thì cứ xoa xoa lấy tay cô,nói

- " Bảo bối của anh thi tốt nhé"

Một người tổng tài lạnh lùng có thể ra tay giết người không chớp mắt là đây sao? Trước mặt cô, hình tượng gì gì đó của anh đã bị cẩu tha mất rồi. Cô cạn lời, những lời muốn mắng anh đều trôi ngược vào trong.

Cô bước xuống xe đi vào phía cổng trường. Suy nghĩ gì đó rồi cô quay lại vẫy tay với người đàn ông đang lặng lẽ quan sát mình trên xe.

- " Em sẽ cố gắng thật tốt".

Nói xong cô quay người chạy thật nhanh vào trường.

Ở trên xe có ai đó ngã quỵ trước sự đáng yêu vô bờ của cô.

Sau khi hết giờ làm bài cô nhanh chóng chạy ra phía cổng trường, định lấy điện thoại gọi cho Hàn Mạc thì có người tiến tới gần cô.

- " Em thi có tốt không?"- Tuyết Nam ân cần hỏi Hạnh Nhi

Hạnh Nhi cũng vui vẻ trả lời

- " Rất tốt ạ"

Mặc dù cô cảm thấy đề thu môn toán hôm nay thật sự rất giống với đề thi thử mà Hàn Mạc đã đưa cho cô, nhưng cô nghĩ đây chỉ là sự trùng hợp nên cất suy nghĩ đó vào trong.

- " Anh tới đây để đón Sang Sang à?"-Cô hỏi

- " Không. Từ sớm đã có người đến đón nó rồi."

Cô cảm thấy kì quặc, từ trước tới giờ cô ấy đâu thân với ai sao lại có người đưa cô ấy nhỉ.

- "Anh đến đây là để chúc em một câu thi tốt nhưng sáng anh có việc nên không thể chạy qua đây. Em không buồn anh chứ?"

- " Sao có thể được, anh là người anh rất tốt đối với em sao em có thể vì chuyện nhỏ như thế mà giận anh"

Nói tới đây Tuyết Nam liền gục mặt xuống tự chửi mình

- "Anh trai à?"

Anh ngẩng mặt lên với anh mắt suy tư, âu lo nhìn cô.

- " Thật sự không thể là anh sao?"- Tuyết Nam nắm lấy tay cô

- " Anh nói gì vậy? Em không hiểu"

Hạnh Nhi đẩy tay anh ra

- " Em yêu hắn tới như vậy sao?"

Tới đây Hạnh Nhi có lẽ hiểu được phần nào

- " Em yêu anh ấy"

Nói tới đây Tuyết Nam như bị ai đó dùng lực bóp mạnh vào trái tim mình. Mồ hôi anh đổ xuống từng giọt.

- " Tại sao không phải là anh?"

- " Em xin lỗi"

Hạnh Nhi né tránh ánh nhìn của anh

- " Em phải đi rồi, sắp tới kỉ niệm ngày cưới của hai bác đúng không, lúc đó em sẽ tới chơi. Tạm biệt anh"

Cô nhanh chóng bỏ đi bỏ lại mình anh vật vã với cơn đau thấu trời.

Sau hơn hai tuần lễ cuối cùng cũng có kết quả.

Lúc này cô đang yên tĩnh ngồi trong thư phòng đọc sách, còn anh thì đang bận rộn với đống công việc chất như núi. Chí Tôn không còn tiếp quản công ty giúp anh nữa mà bận chạy đi cua gái mất rồi.

Bỗng điện thoại của cô run lên. Tuyết Sang đang gọi cho cô

- " Alo"

- "ALO. Hạnh Nhi à.?"- Tuyết Sang hét lớn

- " Nói nhỏ thôi, nóc nhà tờ sập mất "

- " Có chuyện rồi"

- " Chuyện gì?"- Hạnh Nhi hốt hoảng hỏi.

- "Cậu mau lên xem kết quả thi, nhanh lên đi"

- "Ừm"

Nói xong Hạnh Nhi cực kì lo lắng lật đật lên mạng tìm kết quả thi.

Cô đang lướt dần qua từng người, cuối cùng cũng đến số báo danh của cô. Wow, cô đã đậu rồi. Cô vui mừng khôn siết, tiếp tục lướt xuống tìm bảng xếp hạng.

- "Aaaaaahhh"

Hạnh Nhi hét lên trong sự vui sướng

Hàn Mạc giật cả mình lặng lẽ ngồi xen cô nhảy nhót.

- " Em đỗ thủ khoa. Em đỗ thủ khoa rồi"

Cô nhảy cẫng lên vì vui sướng, lúc này trong thư phòng đây tràn ngập niềm vui vẻ của hai người

- "Hét đã mệt chưa. Người thì nhỏ mà hét sao lớn thế?"

- " Tại em vui mà"

Anh đưa cho cô ly nước ấm.

- " Em đỗ thủ khoa rồi hôm nay anh muốn ăn gì, lão nương sẽ mời"

- " Nếu vậy thì tối nay có buổi tiệc từ thiện của đối tác của anh, em có đi không?"

- "Dĩ nhiên rồi"

- "Vậy thì em đi tắm đi anh sẽ cho người mang lễ phục sanh đây"

- " Được"

Cô lật đật chạy lên phòng. Không quên nhấc điện thoại thông báo cho bố mẹ mình

Anh nhấc điện thoại gọi cho, tiệm lễ phục, thợ trang điểm hàng đầu nước Anh, cả những thợ tạo mẫu tóc chuyên nghiệp. Tối nay anh muốn cô là người nổi bật nhất

Sau khi nhân viên đem lễ phục tới, anh đích thân lựa cho cô, từ màu sắc cho đến kiểu dáng anh đều dựa theo sở thích của cô mà chọn lựa.

- " Em tắm xong thì mặc bộ đồ anh để trên giường nhé"

- " Được"

Nói xong anh ra ngoài phòng khách đợi cô. Bởi vì anh là đàn ông nên anh cũng chuẩn bị nhanh hơn. Hôm nay anh mặc bộ âu phục màu xám. Thân hình anh thì khỏi phải bàn, chuẩn soái ca sáu múi trong truyền thuyết, cơ bắp anh vạm vỡ khoát lên mình bộ âu phục cũng làm tôn dáng anh như một bậc vương giả. Lúc anh bước ra, trông chẳng khác gì một vị hoàng đế cả. Từ lời nói hành động, đây quả thật là một bậc đế vương trong truyền thuyết.

Cô cũng xinh đẹp không kém, hôm nay cô khoát cho mình bộ lễ phục màu xanh biển, tà váy kéo dài đến gót chân, lễ phục ôm sát người làm hiện lên thân hình mảnh mai của cô cùng với ba vòng đầy đặn, không khác gì người mẫu. Nước da trắng nõn của cô càng làm cơ thể cô nổi bật hơn với bộ đồ này. Cô có đánh nhẹ một lớp phấn lên khuôn mặt, nhưng không quá nhiều, còn có bôi thêm chút son, làm nổi bật lên đôi môi mỏng gợi cảm của cô.

- "Em trông có kì không?"

Tuy cô rất xinh đẹp nhưng trước giờ cô không nhận ra điều đó. Cô cứ tưởng rằng bản thân không đủ quyến rũ nên không dám mặc những bộ lễ phục này. Cô tự ti về bản thân nhưng cô không biết rằng, cô đã xinh đẹp đến chừng nào

- " Rất đẹp không chỗ nào để chê"

- " Em cứ thấy lạnh lạnh ở lưng, bộ này có hở quá không?"

- "Rất đẹp mà nhưng nếu em không thích chúng ta đổi bộ khác."

- " A không cần đâu như thế này là được rồi"

- " Vậy thì đi thôi công chú của anh"

Anh đưa tay ra cô hiểu ý khoát tay mình lên tay anh, sau đó hai người cùng tiến ra xe.

- --

Sóng gió sắp bắt đầu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play