Ánh sáng chiếu vào khung cửa sổ, chiếu lên người phụ nữ nằm co vấp trên giường làm cô cử động mi mắt giật mình ngồi dậy chạy vào phòng tắm rữa. Nước từ từ chảy xuống từng tấc da thịt xanh tím, mặt cô cứng đờ nhìn những dấu vết anh để lại muốn cười cũng cười không nổi. Tắm rữa xong cô lấy một chiếc váy màu vàng nhạt mặc vào liền chạy qua phòng Tiểu Bảo lại phát hiện trong phòng trống không, liền nghĩ đến tối hôm qua tim bỗng đau như dao găm vào, vừa đau vừa hoảng sợ.
Lăng Hạo dồn tâm sức chèn ép cô kịch liệt, muốn đem cơ thể cô xé ra mới hài lòng, anh khinh thường nhìn cô:" Con tôi thì cô giết chết, con hắn thì yêu như mạng."
Hắn lại đi vào, hung hẳn mạnh mẽ tiến vào người cô.
Mộc Hoa vừa định mở miệng thì bị anh tiến sâu đau đến nỗi không nói nên lời, môi mím chặt phát ra tiếng rên đau đớn.
Lăng Hạo hậm hừ ra tiếng, ánh mắt bắt đầu đỏ lên đưa tay bóp cổ cô.
"Tôi sẽ biến cô sống không bằng chết."
Lăng Hạo lấy khăn quấn nửa thân bước vào phòng tắm, hai giờ khuya anh đã lái xe ra ngoài bỏ mặc cô nằm lăn lóc dưới sàn nhà.
Cô không nhịn được gọi cho anh:"Tiểu Bảo của tôi đâu?"
Mộc Hoa cầm điện thoại mãi không hoàng hồn được ngồi phịch xuống sàn nhà. Anh đưa Tiểu Bảo đi đâu rồi? Anh hận cô giết chết đứa bé của hai người, nhưng cô không có giết con, cô bị Quế Tây đẩy xuống cầu thang lúc đó cô vì muốn trả thù anh tự nhận mình ngã xuống, sau đó rời đi cùng đứa bé nhưng ông trời lại lấy đứa bé sau đó mấy tháng. Nhưng bây giờ anh không hề biết Tiểu Bảo cũng là con anh, cho dù bây giờ cô nói ra anh sẽ tin sao?
"Trả nó lại cho tôi."
Cô đã mất con một lần không thể mất thêm lần nữa, bây giờ chỉ có Tiểu Bảo là người thân duy nhất của cô, mất con cô phải làm sao bây giờ.
Lăng Hạo ngồi trên bàn làm việc, tay gõ gõ xuống bàn bình tĩnh như chưa xảy ra chuyện gì, môi cử động:" Cô xem cô kìa, không phải chỉ là một đứa bé thôi sao? Nếu muốn thì tôi sẽ cho cô."
"Anh còn biết nó chỉ là một đứa bé sao, tôi nói cho anh biết Tiểu Bảo có việc gì đích thân tôi sẽ giết anh."
Cô không còn giữ được bình tĩnh, giọt nước trào ra nơi khóe mắt, ngậm ngùi ngắt điện thoại.
Lại qua một tiếng Lăng Hạo mới đứng dậy ung dung rời đi, về đến nhà đã thấy cô ôm mặt khóc dưới sàn nhà thảm thiết. Phụ nữ tổn thương sẽ khóc, đàn ông đau càng sâu sẽ cười. Lăng Hạo mím môi khinh bỉ nhìn cô. Đôi giày da sáng bóng trước mặt tức thời cô phát hiện anh đang đứng trước mắt cô, Mộc Hoa vừa hít mũi vừa nói như khẩn cầu:"Xin lỗi! Hãy trả Tiểu Bảo cho tôi.". Tay còn vặn vặn ống quần của anh van nài.
Lăng Hạo khom người, nâng mặt cô đối diện với mình:" Tôi đã bảo là sẽ cho em mà, quên nó đi."
Lĩnh hội được ý tứ của anh Mộc Hoa cụp mắt xuống, hai chân khép lại quỳ xuống chân anh ngoan ngoãn.
"Lăng Hạo anh làm gì tôi cũng được, tôi xin anh, xin anh đấy. Nếu không anh trả lại con cho tôi, tôi và con sẽ biến mất khỏi nơi này."
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, anh không phải vui mừng quá rõ lên mặt, chỉ là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng không lạc quan mấy, đôi mắt đã đỏ ngầu. Cô buột miệng thốt lên:" Anh sao thế?"
Mộc Hoa biết, Lăng Hạo tức giận rồi.
Cô liếc đôi mắt xinh đẹp nhìn anh.
Không đợi cô tiếp tục mở miệng cơ thể anh đã áp sát cô, vác cô trên vai đi thẳng đến phòng ngủ.
Một đêm giày vò, đau đớn, tủi nhục. Anh dồn tất cả sức lực giày vò cô.
Cô muốn đi. Để xem hôm nay cô có bước xuống giường nổi không. Còn có anh ở đây cô còn muốn ngang nhiên nói muốn đi?
"Đi tôi sẽ đập gãy chân em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT