Trước hết phải cải tạo cơ thể. Mặc dù cơ thể này có thiên phú khá cao nhưng cơ thể vẫn có chút cứng nhắc, chưa từng tu luyện nên khó hấp thu tốt thiên lực vào, với cả nếu cải tạo lại cơ thể thì tốc độ tu luyện chắc chắn sẽ tăng lên nhanh hơn người bình thường cả trăm lần. Nguyệt Dạ bắt đầu vận động thiên lực khai thông các đường kinh mạnh trong cơ thể, tẩy các tạp chất trong cơ thể ra ngoài, tăng cường sự hoạt động của các cơ. Quá trình này hết sức đau đớn, hơn nữa đã từng có người chết vì không chịu nổi.

Thiên Minh ở trong thời không chi giới nhìn chăm chú nàng(LND), có phần xót xa. Phải biết là quá trình này có thể đau đến chết người, làm sao mà người thiếu nữ chạc 10 tuổi lại có thể chịu đựng được chứ. Điều này làm nàng (TM) thật sự lo lắng. Trái lại với suy nghĩ của nàng (TM), Nguyệt Dạ thế nhưng lại không la hét một chút nào, thậm chí đến một tiếng rên còn không có, chỉ có những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn từ trên trán nàng (LND) xuống.

Điều này...sao có thể..đây chắc...chắn là...nằm mơ. Đúng rồi, đây chắc chắn là nằm mơ. Làm sao mà một người nữ tử bé nhỏ này lại có thể chịu đựng được tới mức như vậy! Nếu là nàng (TM), nàng cũng tuyệt đối không thể làm chịu được mà thét lên. Thế nhưng tại sao nữ tử này lại... Thiên Minh giương móng lên, cào lên mặt mình một cái. Đau...thật sự rất đau. Vậy có nghĩa những điều này là...sự thật. Nàng không phải đang nằm mơ. Ban đầu, nàng còn đang có chút nghi ngờ người chủ nhân trẻ tuổi này nhưng bây giờ nàng đã tin rồi. Lâm Nguyệt Dạ này thật sự là quá yêu nghiệt, Thiên Minh nàng thật sự không nhìn lầm người. Nàng (TM) cười thầm. Lão thiên xem ra còn không có bất công lắm, cho nàng một chủ nhân tốt như vậy. Nàng ta chắc chắn sẽ đứng trên cả thiên hạ giống như người kia, chắc chắn. Đến lúc đó, nàng (TM) có thể đứng bên cạnh chủ nhân của mình ngạo nghễ nhìn xuống thiên hạ quả là một vinh dự rất lớn. Mặc dù nàng là vạn thú chi vương nhưng xưa nay không phải là đệ nhất thiên hạ nên cái cảm giác đứng trên thiên hạ đó nàng vẫn không có cách nào với tới được. Nàng từ nay sẽ đồng cam cộng khổ cùng chủ nhân, thề chết không bỏ người.

Tới nửa ngày sau, quá trình cải tạo cơ thể cũng kết thúc. Nguyệt Dạ thật sự rất mệt mỏi, tưởng chừng như đứng không nổi nữa, lao đao muốn ngã xuống. Nàng dựa vào một cái cây gần đó, môi không khỏi nhếch lên một chút. Cuối cùng cũng thành công rồi. Cơ thể nàng trở nên mỏi nhừ. Nguyên chủ quả nhiên là một công chúa quá được sủng ái, chưa bao giờ phải chịu khổ như vậy. Cái cơ thể này Lâm Nguyệt Dạ nàng có chút không quen. Nàng đứng thẳng lên, ưỡn người một cái. Bước chân nàng thanh thoát bước đi sâu vào cánh rừng. Nàng đang tìm một ít nguyên liệu chế độc. Thực lực bây giờ của nàng không cao nên phải đề phòng một chút. Nàng đây chính là một cao thủ độc dược, nàng mà nhận thứ hai chắc chắn sẽ không ai nhận thứ nhất. Trúng phải độc của nàng không chết cũng sẽ bị tàn mà trước nay nàng chưa bao giờ chế ra thuốc giải. Nếu nàng đã muốn độc chết người khác thì hà cớ gì lại phải chế giải dược chứ. Nàng cũng không sợ mình sẽ trúng phải độc của chính mình. Cơ thể nàng trước giờ chính là bách độc bất xâm, muốn độc chết nàng quả thật còn khó hơn lên trời, có thể nói là nhiệm vụ bất khả thi a. Đi vòng quanh cánh rừng, nàng thật sự rất thích. Ở đây xung quanh đều là thảo dược, những thứ mà nàng xem là bảo bối. Đôi lúc nghĩ lại cũng thật buồn cười. Mẹ nàng vốn là một thần y cứu giúp người khác mà nàng thì lại chế độc giết người. Các loại kiến thức y học dù là nhỏ nhất nàng cũng rất tinh thông, mẹ nàng thậm chí còn dạy nàng từ thưở chưa biết nói. Tuy vậy nàng lại có hứng thú hơn đối với độc dược. Mẹ nàng cũng biết điều này nhưng không cấm cản. Bà biết nàng sẽ không vô cớ giết người. Có thể nói là chỉ cần những cái kiến thức này, nàng hoàn toàn có thể tung hoành ngang dọc thiên hạ. Nàng vô tình nhặt được một đan lô khá cũ. Có thể cái này không phải loại tốt gì nhưng lúc này nàng không còn sự lựa chọn nào khác. Nàng lấy vài dược liệu ném vào, tùy tiện làm vài viên đan ném cho Thiên Minh.

" Cái này là..."

" Hoàn thể đan nhất phẩm, giúp phục hồi thương thế. Thương thế của ngươi khá nặng nên cái này cũng chỉ là tạm thời. Đợi sau khi tìm đủ nguyên liệu, ta sẽ giúp ngươi hồi phục như ban đầu."

Thiên Minh nghe xong lời của Nguyệt Dạ thì đáy mắt lóe lên một tia cảm động. Nàng không nghĩ đến những viên đan dược quý này chủ nhân lại đưa hết cho mình lại còn nói sẽ giúp mình. Nàng chưa từng thấy ai tốt với nàng như chủ nhân. Cầm vài viên đan dược bỏ ngay vào miệng. Trong cơ thể Thiên Minh xuất hiện một luồng sức mạnh ấp ám lan tỏa, chữa lành những vết thương. Đan dược của chủ nhân quả nhiên không thể coi thường.

Tiếp sau đó, Nguyệt Dạ luyện chế một viên đan dược gọi là Thiên phá đan. Thiên phá đan là một loại đan dược nâng cao sức mạnh, giúp cho hiệu quả tu luyện tăng lên đáng kể. Nàng nuốt đan duợc xuống, tiến vào thời không chi giới bế quan.

(End chương 5)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play