Nguyên lai nhiệm vụ của nàng là lấy máu của Hỏa hồ, nên cũng không nhất định phải đưa Hỏa hồ ra. Nàng để nó trong Thời Không Chi Giới.

Lãnh Thiên Hạ lãnh ngạo bước trên đường đã được mọi người nép sang hai bên. Nàng bước tới chỗ công hội, nộp một ít máu rồi lấy thù lao.

Nàng cũng không đi vội, xem thử có thể dùng được gì không. Nàng hỏi tên tiểu nhị.

“Chỗ nào bán dược liệu?”

Tên tiểu nhị cũng không để nàng chờ lâu, thành thành thật thật đáp.

“Cô nương a, cứ đi thẳng rồi rẽ phải sẽ tới Bách Thảo Lầu, là nơi bán dược liệu tốt nhất ở đây, nghe nói lão bản là Công hội Luyện đan sư hội trưởng.”

Nàng cũng không để lắm, chỉ cần biết ở đó bán dược còn lại cứ trực tiếp bỏ qua. Theo lời tiểu nhị kia, nàng đi đến Bách Thảo Lầu. Nơi này cũng thật lớn, dược khí tỏa ra rất nồng, quả là chỗ tốt.

Từ trong lầu đi ra một vị lam y mỹ nam tử lạnh tựa hàn băng thực lực sâu không lường được, hai thủ vệ bên cạnh cũng không thể đoán nhưng chừng chưa bằng một nửa nam tử kia. Nàng đối với người này cũng có chút cảm khái, nhìn thấy người thực lực cao hơn mình gấp ngàn lần, nàng lại càng phải cố gắng thêm nữa.

Lam y nam tử ánh mắt dừng lại trên người nàng, ánh mắt ra lệnh cho hai thử vệ phía sau. Hai người nhận được lệnh, tiến lại chỗ Lãnh Thiên Hạ quỳ xuống ôm lấy chân nàng, làm nàng nhất thời lùi hai bước.

“Vương phi a, ta chờ người lâu lắm rồi!”

Lãnh Thiên Hạ nhíu mày. Vương phi? Ta làm gì quen hai người này. Không quen thì hai chữ này làm sao có thể gọi bừa.

Nam tử kia ném cho hai thủ hạ một ánh mắt ‘trẻ nhỏ dễ dạy', rồi cũng bước tới chỗ “vương phi” kia.

Cảm giác nguy hiểm của sát thủ chi vương trời sinh nhạy bén, liền cảm thấy có gì không đúng, lại lùi về phía sau.

“Vương phi của bổn vương a, nàng định nghịch nữa mau về với ta.”- Giọng hắn trở nên nhu hòa.

Lời hắn vừa nói ra làm mọi người xung quanh muốn rớt cằm, mới khắc trước còn lạnh lùng vô cảm, vài khác sau liền thành hảo phu quân, nhu hòa sủng thê.

“Ta không quen các ngươi.”- Giọng nàng vẫn một mảng lạnh băng.

Lam y nam tử kia nghe vậy liền bày ra một bộ dáng ủy khuất.

Mọi người lúc này nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ. Nữ nhân nào mà lại không nhận phu, còn nam tử kia cũng thật đáng thương, có được cái loại nương tử không tốt này. Nếu ánh mắt có thể giết người, Lãnh Thiên Hạ chắc đã tan xương thịt nát.

Lãnh Thiên Hạ nàng cũng chẳng quan tâm mấy, trực tiếp bỏ qua hết thảy, bước vào Bách Thảo Lầu.

Từ trên lầu lại xuất hiện thêm một cái hồng y mỹ nam. Hắn nhìn qua Lãnh Thiên Hạ rồi cười trêu tức lam y nam tử.

“Hôm nay quả thật là ngày đặc biệt a, không ngờ Ly Vương cũng có ngày đi...”

Lời kia vừa nói được nửa liền phải nuốt lại lúc nhận được cái ánh mắt thị huyết của tên mỹ nam tử kia.

Ly Vương? Theo hiểu biết của Lâm Nguyệt Dạ thì ở đại lục này gồm bốn quốc gia lớn: Bắc Thương, Nam Việt, Tây Sở, Đông Tần, cùng các nước chư hầu. Lâm Nguyệt Dạ chính là Bắc Thương công chúa, c òn cái tên Ly Vương xác thực là huynh đệ kết nghĩa với Tây Sở đương kim hoàng thường – Cố Tử Ly. Cố Tử Ly xuất thân không rõ, chỉ biết hoàng đế hiện nay của Tây Sở chính là nhờ hắn mới có thể thuận lợi đăng cơ, thực lực bất phàm, chính là một mỹ nam tử nhưng đã mười sáu vẫn chưa chạm qua nữ nhân, thậm chí còn ghét bỏ. Hắn đặc biệt ghét bỏ con người, lãnh huyết vô tình, không ngần ngại tiễn phàm nhân dám có ý tứ với hắn xuống Minh Giới.

Nghe danh đã lâu nhưng lần đầu tiên gặp khiến nàng không khỏi thán phục miệng lưỡi nhân gian. Trong mắt nàng hiện giờ thì tên nam nhân này chỉ là một tên mặt dày, yêu nghiệt. Ánh mắt nàng nhìn hắn không thể nghi ngờ là hoàn toàn ghét bỏ.

Tên hồng y nam tử nhanh chóng chạy lại dưới chân nàng, bộ dáng rất chân chó.

“Sư tẩu a, người làm ơn về đi mà, không sư huynh sẽ mắng sư đệ.”

Tên này trời sinh khuôn mặt đáng yêu, dễ lay động lòng người khiến cho nhân chúng xung quanh thật sự rất xúc động. Thật si tình a. Cơ mà điều này đồng nghĩa với việc ánh mắt mọi người nhìn Lãnh Thiên Hạ càng thêm ghét bỏ.

Chỉ là nàng không có lấy một chút quan tâm, tiếp tục chọn dược thảo, hoàn toàn vứt mọi thứ sang một bên.

Lấy nàng có vẻ thờ ơ, Cố Tử Ly hắn có phần thất vọng, nhưng không nản chí, vì “vương phi” của bổn vvương, bổn vương nhất định làm được hết.

Hắn chạy tới cạnh Lãnh Thiên Hạ, nhanh tới khiến nàng cảnh giác lùi về phía sau. Hắn trực tiếp đá “sư đệ” kia ra, đi vòng vòng với nàng, mặc cho sự lạnh nhạt của nàng không mất được chút. “Sư đệ” kia thầm nghiến răng, hay lắm a, có nương tử liền vứt cái sư đệ này đi, đây là dạng sư huynh gì chứ, ta phi. Đương nhiên những lời này chỉ có thể nói trong lòng.

(End chương 12)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play