“Còn y, dưới cái nhìn chăm chú ấy hóa thành một con kiến nhỏ nhoi.”

✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿

“Lần này có không ít người đến Kinh Môn, vì chỉ vài ngày nữa Thiên Hạ hội sẽ bắt đầu. Tất cả nhân sĩ giang hồ từ phương Bắc tới đều đi qua kiếm lư để bái phỏng, cũng có người đơn thuần vì muốn chứng kiến thời khắc khai kiếm nhộn nhịp. Thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh – Trì Ẩm tuy còn trẻ nhưng hai năm qua danh tiếng vang dội, nửa năm trước bắt đầu hoạt động ở nhiều nơi trên đất Thục, lễ đại thọ của Lê Viêm gã chắc chắn sẽ không bỏ qua.”

Diêu Thanh thám thính tin tức trở về cau chặt lông mày.

“Về phần Huyền Hạc Sinh, những năm gần đây có vẻ rất được Lê Viêm quý mến, đã chế tạo hẳn ba vũ khí cho hắn rồi. Lần này sắp sửa mở hàng bảo kiếm, nghe đâu cũng là chế tạo cho Huyền Hạc Sinh. Nên tất nhiên hắn phải đến rồi, nhưng đến muộn hơn Trì Ẩm nửa ngày.”

“Cố Chiêu không đến?”

Cả nhóm bốn người không muốn làm rầm rộ nên chọn một khách điếm trong thành để nghỉ ngơi, giờ đã vào đêm, Thẩm Độc ngồi trong phòng nghe Diêu Thanh hồi bẩm, cũng hơi nhíu lông mày.

Diêu Thanh lắc đầu: “Không đến, chỉ nghe nói Bồng Sơn phái người đưa quà tới chúc thọ, còn Cố Chiêu đang ở Tà Phong sơn trang. Nghe nói bị thương nặng đang ở đó nghỉ ngơi.”

Dưỡng thương?

Đây chắc chắn là lời nói dối lừa gạt đám người chính đạo.

Đâu phải Thẩm Độc không biết phẩm chất đạo đức của Cố Chiêu ra sao, căn bản không thèm để tâm mấy lời nói ấy, mà nghĩ cái khác ——

Thiên Thủy Minh ở đất Thục thế lực rất mạnh, nhưng bởi vì địa hình đất Thục hiểm trở, trước nay ra vào chỉ có một con đường, không dễ mở rộng ra bên ngoài nên nhiều năm rồi chỉ chiếm cứ khu vực bồn địa bên trong. Dạo gần đây bỗng nhiên xuất hiện Thiếu minh chủ Trì Ẩm dã tâm ngợp trời, địa vị gần như ngang ngửa với Cố Chiêu. Bởi vậy nên Cố Chiêu mới chướng mắt với người này, rắp tâm muốn diệt trừ nhanh chóng.

Hiện tại Trì Ẩm định đến kiếm lư, Cố Chiêu lại không góp mặt.

“Thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh – Trì Ẩm, có thể xem như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Cố Chiêu. Lần này thật hay quá nếu có cơ hội gặp mặt một chút, chắc hẳn sẽ có niềm vui bất ngờ đấy.”

Thẩm Độc ngẫm nghĩ chốc lát rồi nở nụ cười.

Hai hàng lông mày dài mảnh ẩn chứa lệ khí nặng nề loáng thoáng thấy tỏa ra sát ý.

Ai cũng biết Thẩm Độc và Cố Chiêu là kẻ thù không đội trời chung, người bình thường nghe xong chỉ nghĩ y muốn lợi dụng Trì Ẩm làm cái gì đó.

Nhưng cả ba người đang ngồi trong phòng hiện giờ đều không đơn giản.

Tạm thời không nhắc đến suy nghĩ của Bùi Vô Tịch và Thôi Hồng, đến Diêu Thanh lòng dạ đơn giản nghe xong còn giật mình.

Nàng còn nhớ hồi bị chặn giết ở bên ngoài Bất Không sơn.

Khi đó Thôi Hồng và nàng hẹn nhau hội họp ở một chỗ, nhưng không ngờ đi được nửa đường thì đụng phải Đông Hồ kiếm tông, mà trưởng lão dẫn đầu bọn chúng còn luôn miệng nói là “Trì thiếu minh chủ thần cơ diệu toán”, sớm biết họ định đi qua đây.

Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế?

Thẩm Độc nấp trong bóng tối từ khi nào, Diêu Thanh không biết, nhưng một câu nói khi ấy nàng ghi nhớ rất lâu, luôn cảm thấy trong đó cất giấu huyền cơ khiến người ta phải kinh hãi.

Chẳng qua nàng cứ chần chừ không hỏi ra.

Bây giờ nghe Thẩm Độc nói thế thì trong lòng tự hiểu rõ: Vấn đề này Đạo chủ đã có tính toán cả rồi.

Phòng ngủ trong khách điếm ở một cái thành nhỏ tất nhiên không sánh được với sự xa hoa tinh xảo trên Gian Thiên Nhai. Chỉ có một chiếc giường đặt ở góc nhà phía đông nam, cửa sổ nhìn ra ngoài đường, âm thanh bên ngoài từ từ nhỏ dần.

Đèn đuốc nhập nhèm bắt đầu thắp sáng khắp thành.

Thẩm Độc đứng bên cửa sổ nhìn một lát mới nói: “Tất cả lui xuống đi, sáng sớm ngày mai tiếp tục thăm dò tình hình trong thành, buổi trưa sẽ đến chúc thọ Lê lão.”

“Vâng.”

Ba người mỗi người một suy nghĩ, đáp lời lui ra.

“Kẽo kẹt”, mở cửa ra rồi đóng lại.

Chờ người đi hết, y mới đảo con ngươi qua nhìn chằm chằm hai cánh cửa đóng chặt, đáy mắt bất chợt âm u như bầu trời trước cơn giông tố.

Đêm đó, Thẩm Độc không thể ngủ ngon.

Trước giờ y ăn, mặc, ở, đi lại luôn xa xỉ lãng phí, còn giường trong khách điếm vừa cứng vừa rắn làm y đau hết cả người, khó khăn lắm mới cắn chặt răng ngủ thiếp đi thì nửa đêm lại gặp ác mộng.

Cảm giác khô nóng trong mơ khiến y không tài nào chịu nổi.

Rừng trúc.

Kinh văn.

Hòa thượng.

Con kiến.

Bàn tay y trượt dài trên lồng ngực hòa thượng, giống như yêu quái quấn lên, ve vãn cần cổ hắn, dùng giọng điệu uy hiếp hắn như uy hiếp bất kỳ kẻ nào khác trước đây: “Lừa trọc, ngươi dám không đi theo ta, ta sẽ san phẳng thiền viện Thiên Cơ, rồi giết chết ngươi…”

Đôi mắt đang nhắm của hòa thượng bỗng mở bừng.

Phật quang vạn trượng bừng sáng dưới đáy mắt hắn, còn y, dưới cái nhìn chăm chú ấy hóa thành một con kiến nhỏ nhoi.

Không thấy hòa thượng.

Không thấy nhà trúc.

Chỉ có một bàn tay cầm đũa tre dài, ấn y vào đống bùn lầy lội, tan xương nát thịt.

Thẩm Độc giật mình tỉnh giấc.

Y bật dậy, ngọn đèn trong phòng chưa tắt, vừa thở hổn hển vừa nhấc mắt lập tức nhìn thấy cuộn tranh và phật châu y đặt trên bàn.

Ánh sáng mờ mờ, như đêm đó trong nhà trúc.

Ác mộng quấn thân, là số mệnh của y.

Từ lúc ngồi trên bảo tọa Đạo chủ Yêu Ma đạo, y không có ngày nào mà không gặp ác mộng. Có khi ở trên Gian Thiên Nhai, nhìn thi thể cha mẹ, ngỡ ngàng luống cuống. Có khi ở dưới vách núi cheo leo, ăn đói mặc rét, vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi…

Nhưng mơ thấy hòa thượng và con kiến thì là lần đầu tiên.

Giật mình hoàn hồn, Thẩm Độc thầm mỉa mai: Chắc tại quãng thời gian ở trên Bất Không sơn quá mức đặc biệt, quá mức khó quên, nên y mới mơ thấy nhỉ?

Ngồi trên giường một lát, y dần dần ổn định hơi thở của mình. Muốn nằm xuống ngủ tiếp nhưng không tài nào ngủ tiếp được.

Dứt khoát ngồi dậy mặc quần áo, đứng bên cửa sổ.

Vươn tay đẩy nhẹ, cửa sổ tầng hai hé ra một khe hở, Thẩm Độc đứng bên trong phóng mắt ra ngoài, đêm đã khuya lắm rồi, chắc đã qua giờ Tý.

Màn đêm đen đặc không trăng không sao.

Bốn con đường dài xây dựng có quy tắc, chia tòa thành Kinh Môn thành bốn ô vuông đều đặn. Hiện giờ trên đường vắng tanh, không có người qua lại, chỉ có âm thanh vọng ra từ mấy quán rượu xa hoa.

Gió đêm thổi vào mặt, lạnh lẽo.

Thẩm Độc đứng im bên cửa sổ thật lâu, như mấy năm trước đây đứng trên đỉnh Gian Thiên Nhai chờ vầng trăng từ từ bò lên vách đá, thanh lãnh mà yên bình.

Nhưng đêm nay quá mờ.

Cũng chẳng yên tĩnh.

Mãi đến giờ sửu ba khắc(*), đầu con phố dài bỗng vang lên tiếng vó ngựa lanh lảnh, từ xa đến gần, nghe chừng có bảy, tám con.

(*) Giờ sửu: 1-3h sáng.

Tiếng vó ngựa chẳng mấy chốc đến gần.

Đám người này vừa hay đi ngang qua con đường ngay dưới cửa sổ phòng Thẩm Độc, vì vậy bị y nhìn thấy rõ ràng.

Bảy con ngựa, tất cả đều là thiên lý mã thượng hạng!

3 người cưỡi bên trái, 3 người cưỡi bên phải, đi thụt về phía sau. Ở chính giữa là một con ngựa tốt lông đen tuyền, một gã đàn ông vóc người cao lớn cưỡi bên trên, mặc quần áo đen, buộc tóc đội nón bạc, ngũ quan xuất sắc, hơi tỏa khí chất ngông cuồng phóng túng.

Lúc nhấc roi quất ngựa, tay áo bay lên lộ ra ký hiệu trăng lưỡi liềm thêu bằng chỉ bạc.

Thiên Thủy Minh?

Vì thế lực ở đất Thục và Yêu Ma đạo cách nhau rất xa, từ trước đến giờ không xảy ra xung đột gì, nên Thẩm Độc chưa từng thấy người của thế lực này trên giang hồ.

Nhưng ký hiệu của mỗi môn phái y đều biết rõ.

Tại đây, vào giờ này, một đám người như thế…

Thân phận của người đi đầu không cần nghĩ nhiều cũng biết: Còn ai vào đây ngoài cái vị Thiếu minh chủ Thiên Thủy minh – Trì Ẩm nữa.

Chỉ có điều, thời gian họ vào thành không khỏi quá muộn.

Tu vi võ học của Thẩm Độc có thể xếp vào hàng ngũ hạng nhất trên giang hồ, với bản lĩnh của mấy người phía dưới, hoàn toàn không thể phát hiện ra y đứng trên lầu.

Nên đám người nọ nhanh chóng băng qua không ngoảnh đầu lại.

Sau khi họ rời khỏi con phố, gió lạnh buổi đêm mới thổi mùi máu tanh thoang thoảng đưa đến trước cửa sổ y.

—— Đám người Thiên Thủy Minh này giết người ở bên ngoài, dính máu rồi mới vào thành.

Ngón tay nhẹ nhàng nhấc lên, đặt trên bệ cửa sổ, nét mặt Thẩm Độc bỗng trở nên khó lường. Y âm thầm suy nghĩ rốt cuộc Thiên Thủy Minh đã gặp chuyện gì trên đường đến đây, rồi không rõ tại sao nghĩ tới Cố Chiêu.

Bằng trực giác, y cảm thấy việc này có dính líu đến Cố Chiêu.

Nhưng giờ Cố Chiêu không ở đây, dù trong lòng y ngờ vực cũng chỉ đành giữ trong lòng, không thể tìm được chứng cứ.

Đoàn người Thiên Thủy minh đã đi được nửa tiếng đồng hồ.

Thẩm Độc vẫn đứng trước cửa sổ không nhúc nhích.

Mãi đến, một căn phòng trong góc tầng hai của khách điếm phát ra tiếng mở cửa nhẹ đến gần như không nghe thấy gì, ngay sau đó là tiếng bước chân khẽ khàng, trèo lên tầng trên, hình như có ai đó nhẹ nhàng dẫm lên mái nhà.

Làn môi mỏng mà lãnh bất chợt kéo dãn.

Đêm đen u ám lạnh như băng, chiếu rọi đôi con ngươi u ám, lạnh băng của y, ngưng tụ thành nét tàn nhẫn mà thương hại.

Y rõ ràng đã cho Thôi Hồng một cơ hội.

“Nhưng các ngươi, vẫn muốn giết ta à…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play