“Nhất cú Tây lai hoàn tống khứ, nhiên đăng chích thử tại trung ương”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Thiền viện Thiên Cơ!
Bốn chữ vừa thốt ra, ba người đang định ra khỏi cửa lập tức dừng bước, trong lòng thầm rùng mình quay đầu nhìn về phía Phượng Tiêu đang cầm thư.
Đầu ngón tay Thẩm Độc run bắn, trong lòng chợt nhảy dựng.
Từ lúc y quay về từ Bất Không sơn đến nay đã qua rất lâu rồi. Mỗi ngày mỗi đêm bên trong căn nhà trúc sau núi, đã hóa thành một giấc mơ.
Chỉ vì nó quá đỗi yên bình, quá đỗi ngọt ngào.
Nhưng cuộc sống của y, hay là cuộc sống của Đạo chủ Yêu Ma đạo, xưa nay không hề liên quan đến hai từ ấy.
Bây giờ bỗng nhiên nghe thấy bốn chữ “Thiền Viện Thiên Cơ” ngay bên tai, theo bản năng Thẩm Độc nghĩ ngay đến hòa thượng câm. Thậm chí còn muốn thốt lên, bảo Phượng Tiêu mau đưa thư cho mình xem.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cảm giác đau đớn âm ỉ khiến y tỉnh táo.
Vì thế y dừng một chút, mạnh mẽ áp chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, hỏi: “Thiền viện Thiên Cơ, ai?”
Giọng điệu của y, thấy sao cũng hơi sai sai.
Phượng Tiêu đi theo bên cạnh y đã lâu, dù không thể hiểu hết nội tâm của y nhưng dáng vẻ thường ngày thì vẫn rõ.
Nàng biết có điều không ổn, nhưng cụ thể không ổn chỗ nào thì không sao nói được.
Giờ này, chỉ có Bùi Vô Tịch đứng ở cửa, nhìn thật sâu vào Thẩm Độc còn có bàn tay y đặt trên bàn, cứng ngắc không hề động đậy.
Phượng Tiêu là đại tổng quản Gian Thiên Nhai, rất nhiều việc vặt của Thẩm Độc đều do nàng xử lý, những chuyện như đọc thư cũng vậy.
Vừa nãy nàng đã thấy cái tên kí trên bức thư.
Nhưng lúc này mở miệng thốt ra, vẫn không thể che giấu sự chần chừ và hơi sốc: “Là người trước đây ngài từng nhắc đến, rất nổi danh, Thiện Tai…”
Thiện Tai.
Chỉ là Thiện Tai mà thôi.
Thực sự khó có thể diễn tả cảm giác bỗng nảy sinh nơi đáy lòng, giống như một giọt nước mưa lạnh lẽo nhỏ xuống từ bầu trời, dập tắt đốm lửa chỉ để lại tàn tro nguội lạnh mịt mù, ngón tay cứng đơ của Thẩm Độc hơi thả lỏng, cười cười như không để ý, nói: “Xem ra thiền viện Thiên Cơ đã để mắt đến Thẩm mỗ rồi, còn để Tuệ tăng Thiện Tai tiếng tăm lẫy lừng viết thư cho ta nữa, quả là vinh hạnh quá. Đọc ta nghe.”
Phượng Tiêu giật mình.
Trên Gian Thiên Nhai, Thẩm Độc là người áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há mồm.
Không phải được nuông chiều từ bé mà là lười làm.
Không phải không có ai ngấm ngầm bàn tán, cảm thấy y ra vẻ ta đây. Nhưng có một lần nàng vô tình nhắc đến chuyện này, Thẩm Độc chỉ đáp: “Ta là Đạo chủ của Yêu Ma đạo, chẳng phải chỉ cần biết giết người, giết được người, giết nhiều người là được hay sao?”
Khi đó Phượng Tiêu không nói gì.
Tuy nói như vậy, nhưng thật ra đến lúc quan trọng, Thẩm Độc luôn là người có thể chịu khổ nhiều hơn bất cứ ai khác. Bình thường y không tự đọc thư, nhưng nếu có người quan trọng gửi thư thì vẫn tự mình xem.
Nhưng bây giờ…
Phượng Tiêu cứ tưởng y muốn tự đọc.
Nhanh chóng hoàn hồn, không kéo dài thời gian nữa.
Nàng chớp mắt, cúi đầu nhìn vài dòng đơn giản trên tờ giấy mỏng manh, trong lòng không khỏi thán phục nét chữ đẹp đẽ, tràn đầy cảm giác sạch sẽ thanh tịnh, đọc: “Bạch hào tiên trực chỉ đông phương, bắc đấu nam khán cổ đạo trường. Nhất cú tây lai hoàn tống khứ, nhiên đăng chích tại thử trung ương.” (*)
(*) Trước tiên bạch hào chỉ phương Đông, phía nam xem Bắc Đẩu cổ đạo trường. Xin trả vật ấy về phía Tây, đèn chỉ sáng khi đốt tại nơi này.
Thẩm Độc nghe xong, chẳng hiểu ra làm sao, cảm giác giống một bài phật kệ, nhưng không đầu không đuôi.
Ngoài ra, câu “Nhất cú Tây lai hoàn tống khứ” hơi hơi gợi ra chút gì đó.
Chưa gì đã thấy Phượng Tiêu dừng lại, đuôi lông mày của y hơi nhướng lên, hơi thở tàn bạo toát ra, nói: “Hết rồi?”
“Hết rồi ạ…”
Phượng Tiêu cũng ngẩn ngơ, cầm lá thư bình thường không có gì kì lạ, chớp chớp mắt đáp lời.
Thẩm Độc cau mày không lên tiếng.
Diêu Thanh không đứng yên ở cửa được nữa, cảm xúc dành cho Tuệ tăng Thiện Tai trong truyền thuyết là vừa hiếu kỳ vừa tức giận, cấp tốc vọt tới, cầm lấy lá thư từ tay Phượng Tiêu xem xét.
“Thật sự chỉ có 4 dòng thôi này. Đạo chủ, viết như vậy là có ý gì?”
Thiền viện Thiên Cơ, luôn luôn siêu nhiên.
Vốn dĩ người bình thường đọc kinh văn của Phật môn đã thấy cực khó hiểu rồi, chưa kể “Thiền viện Thiên Cơ” có hai chữ “Thiên Cơ” toát đầy mùi thâm ảo.
Tuệ Tăng Thiện Tai phật pháp uyên thâm, vài câu vài chữ cũng phải gắn liền với điển cố Phật môn.
Đáng tiếc, Thẩm Độc không có hứng thú với thứ liên quan đến đám lừa trọc.
Đời này tiếp xúc với Phật học chỉ có mỗi quãng thời gian khốn đốn phải ở tạm nhà trúc trong rừng trúc tại Bất Không sơn, đọc để giết thời gian mà thôi.
Điều duy nhất có thể nghĩ đến bây giờ chỉ có “Tổ sư Tây lai ý” (1)
“Tây lai” ý chỉ tổ sư Đạt Ma của Thiền tông đến từ phương Tây, nhưng rốt cuộc tổ sư từ phương Tây tới vì chuyện gì, để tìm ai, vẫn còn là một công án (2) khó thể lý giải trong Phật môn.
(1) Tổ sư Tây lai ý: ý chỉ của Tổ sư đến từ phương Tây.
(2) Công án: Trong Thiền tông, thuật ngữ quan trọng này chỉ một phương pháp tu tập thiền định đặc biệt. Công án có thể là một đoạn kinh, một kinh nghiệm giác ngộ, một câu chuyện về một vị sư, một cuộc đàm thoại, vấn đáp hay một cuộc pháp chiến.
Nhưng bây giờ Tuệ tăng Thiện Tai nhắc tới có chút ẩn ý sâu xa.
“Nhất cú Tây lai hoàn tống khứ, nhiên đăng chích tại thử trung ương.” có nghĩa là gì?
Hồi trước y lẻn vào thiền viện Thiên Cơ, thừa dịp đêm khuya thăm dò điện Thiên Phật, từng chịu thua thiệt dưới tay con lừa trọc này, chỉ từ mấy hiệp giao thủ nhanh chóng mãnh liệt có thể nhận ra trình độ võ học của đối phương cực cao siêu, tính cách không hề khúm núm giống tu sĩ Phật giáo thông thường.
Thiện Tai?
Lúc con lừa trọc này ra tay có đặc điểm nào liên quan đến pháp hiệu hả? Thiện cái rắm!
Cho nên hiện tại Thẩm Độc không có ý định cầm thư tự xem lần nữa, chỉ lạnh lùng cười thành tiếng: “Cái thứ thích nói đạo lý nhăng cuội, tưởng rằng mượn tiếng thiền viện Thiên Cơ thì ngon à? Họ Thẩm ta đây không dễ bị dọa đâu. Bày đặt thư từ, không cần quan tâm. Nếu bọn chúng muốn tranh luận phải trái với bản Đạo chủ, thì cứ đợi bản Đạo chủ mang Lâu Chương lên Bất Không sơn đi, còn nhiều dịp lắm.”
“Vâng.”
Phượng Tiêu láng máng cảm thấy bài phật kệ này đang ám chỉ muốn Thẩm Độc trả lại cái gì đó, mang theo ý khuyên nhủ, nhưng chỉ là cảm giác thôi chứ nàng đọc cũng chả hiểu gì.
Cho nên cứ thế mơ màng cất bức thư vào trong phong bì, đặt lên bàn của Thẩm Độc.
Thẩm Độc liếc mắt nhìn, không định lấy ra đọc.
Diêu Thanh nhìn y, dù biết mình phải xin cáo lui, biết mình không nên hỏi nhiều về chuyện của Đạo chủ, nhưng có quá nhiều nghi vấn nan giải cần suy ngẫm cẩn thận.
Nàng vẫn hỏi: “Đạo chủ, có câu trộm không đi về tay không, ngài thật sự không mang cái gì từ thiền viện Thiên Cơ về chứ?”
“…”
Ngón tay Thẩm Độc vừa mới đặt lên cuốn sách khựng lại, nghe nàng nói vậy, khóe mắt giần giật, mang theo ý cười vén mi nhìn Diêu Thanh.
“Trộm không đi về tay không?”
“Ơ, à…”
Gay rồi, không cẩn thận lỡ mồm rồi!
Nàng biết mình lắm mồm nói nhầm rồi, mấy ngày gần đây phát hiện từ lúc Đạo chủ trở về dễ tính hơn trước kia nhiều, nên mới dần dần càn rỡ hơn.
Trước kia không nhận ra, bây giờ mới tự nhảy vào hố lửa.
Trên gương mặt anh khí của Diêu Thanh tức thì toát lên vẻ lo lắng căng thẳng, nhanh chóng động não tìm một lời giải thích cho mình.
Chẳng qua cứ quýnh hết cả lên, không nghĩ ra được cái gì.
Đương lúc căng thẳng, Thôi Hồng đang đứng ở cửa đưa mắt nhìn Diêu Thanh, trên mặt không có ý cười, nhàn nhạt nói: “Dù đạo chủ thật sự đem cái gì đó về thì cũng không đến lượt Diêu hữu sứ xen vào chứ nhỉ?”
“Ngươi!”
Lông mày Diêu Thanh sắp dựng ngược lên, nghe thế nào cũng thấy lời nói của Thôi Hồng thật chói tai.
Thẩm Độc nghe vậy, nhưng chỉ im lặng liếc mắt nhìn Thôi Hồng, vẻ mặt Thôi Hồng chẳng hề gợn sóng, y chẳng nhìn ra được cái gì cả.
Thoạt nhìn đang trào phúng Diêu Thanh, nhưng lại ngấm ngầm giúp nàng giải vây.
Thấy thế nào cũng là quan tâm Diêu Thanh, nhưng khi đó ở bên ngoài Bất Không sơn lại tính kế nàng, khiến nàng chạm trán với Đông Hồ kiếm tông suýt nữa mất mạng.
Ôi con người, thật thú vị.
“Thôi đừng cãi cọ nữa. Cứ làm theo những gì đã bàn trước đó, mặt khác phái người theo dõi Bất Không sơn. Một khi thiền viện Thiên Cơ có động tĩnh gì, ta muốn biết ngay lập tức. Lui ra cả đi.”
Cuối cùng y không nói Thôi Hồng câu nào, cũng chẳng bảo Diêu Thanh câu nào.
Vừa nói xong thì thu tầm mắt lại, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Diêu Thanh tất nhiên không dám nhiều lời, mặc dù trong lòng ghi hận Thôi Hồng nhưng lúc này chỉ đành nhịn, cùng lui ra với mấy người khác.
Phượng Tiêu cũng im lặng ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Lúc này, Thẩm Độc nhìn chằm chằm trang sách, chỉ cảm thấy từng câu từng chữ vốn trật tự rõ ràng nay cứ nhảy dựng lên, không vào đầu nổi.
Trong lòng buồn bực.
Ngọn lửa giận bốc lên ngùn ngụt, làm lòng y ngột ngạt.
Trong những ngày từ khi trở về, y luôn cố gắng quên, nay một bức thư gửi đến từ thiền viện Thiên Cơ, do Tuệ tăng Thiện Tai viết đã phá vỡ tất cả sự giả dối, đập tan vẻ bình tĩnh giả tạo của y.
Một tiếng “rầm”, Thẩm Độc không nhịn được vung tay vứt quyển sách ra ngoài, đập vào giá sách làm rơi vài cuốn sách cổ.
Và cả cuộn tranh đã bị y cất đi.
Phật châu tạc từ gỗ đàn hương trộm từ điện Thiên Phật nằm ngay trong tầm tay, y ngồi trước án thư hồi lâu, kìm nén kích động muốn đi tới nhặt cuộn tranh lên mở ra xem, rồi túm lấy chuỗi phật châu.
Mùi đàn hương nhàn nhạt tràn vào buồng phổi, ngấm vào tâm can.
Thẩm Độc cảm giác mình đang dần bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Y trừng mắt, ánh nhìn lập lòe chớp tắt, rốt cuộc dùng sức kéo đứt sợi dây mảnh xỏ hạt châu, tất cả phật châu tròn trịa lập tức “lạch cạch” rơi rải rác xuống bàn, còn có vài viên lăn tới mép bàn.
Khi ở điện Thiên Phật y đã phát hiện ra bí mật cất giấu trong phật châu, nhưng từ lúc mang theo nó về Gian Thiên Nhai, tất cả sự thèm thuồng với 3 quyển Phật Tàng, sự mong mỏi nó có thể giải quyết vấn đề Lục Hợp Thần Quyết phản phệ, tất cả đều biến mất, không còn hứng thú nghiên cứu.
Thế nên có những lúc….
Thẩm Độc cũng phải hoài nghi bản thân rốt cuộc mất hồn, đổi tính hay bỗng nhiên không sơ chết?
“Nhất cú tây lai hoàn tống khứ, nhiên đăng chích tại thử trung ương?”
“Hừ.”
“Nhảm nhí! Ta muốn xem thử, rốt cuộc 3 quyển Phật Tàng trong truyền thuyết có lợi hại thật hay không.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT