*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(*) Độ: nghĩa là cứu giúp, “độ” (渡) trong “phổ độ chúng sinh” (普渡眾生)

1

Trong nháy mắt trút bỏ lớp quần áo ràng buộc, hung vật kinh người bật ra ngoài.

Thẩm Độc nghĩ mình nên cười nhạo hòa thượng miệng thì bảo thanh tâm quả dục, thân thể lại thành thật nghe theo dục vọng, nhưng bây giờ y chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, không thốt ra nổi lời nào.

Ngón tay run rẩy dữ dội hơn.

Có vẻ như để tránh tẩu hòa nhập ma phải thả lỏng tinh thần, hòa thượng đã xếp bằng hai chân. Giờ đây y đang quỳ giữa hai chân hắn, một tay cứng đờ khoát trên chân trái của hắn, tay còn lại đỡ thứ đồ vật giữa hai chân.

Dưới tác dụng của thuốc đã ngóc đầu cương cứng từ lâu.

Khoảng cách gần thế này, y thậm chí còn thấy rõ gân xanh mạch tímnổi lên phía trên, mang theo mùi hương xa lạ.

Bàn tay y lạnh lẽo, nhưng vật ấy nóng như một cái bàn là, nhiệt độ cao kinh khủng, khiến y nhịn không được nảy sinh ý nghĩ rụt tay lại, tránh nó thật xa.

Nhưng chút lý trí còn sót lại đã kịp thời ngăn cản y.

Hoặc có thể bị lực phản phệ của Lục Hợp Thần Quyết thao túng dục vọng, thúc giục y, chẳng những không rụt tay về mà còn nắm chặt hơn.

Ngón tay thon dài như bạch ngọc.

Vì lạnh mà khi nắm vật kia tức thì bị kích thích, run bắn một cái, nằm trong tay y ngày càng cứng hơn.

Thẩm Độc không nhìn thấy sắc mặt hòa thượng, nhưng vẫn lường trước được ánh mắt giết người ấy.

Chẳng qua lúc này, trong đầu y đang ầm ầm loạn lạc.

Bàn tay cứng ngắc trúc trắc di chuyển, bắt đầu vuốt ve dọc theo thân hình cự vật, ngón tay mềm mại hơi hơi đè xuống, từ phía dưới xoa nắn lên trên đỉnh.

Rõ ràng hành động rất kiềm chế, nhưng chính bởi sự kiềm chế ấy mà tăng thêm tình sắc.

Mười năm nay, y rất ít thủ dâm, càng đừng nói đến chuyện an ủi cho người khác, nên chẳng có kinh nghiệm nhiều nhặn gì, đáy lòng sinh ra cảm giác căng thẳng kì lạ.

Bàn tay đang di chuyển cũng vì thế mà ngày càng run rẩy.

Càng run rẩy thì càng căng thẳng, nhiều lần trong lúc vuốt ve suýt nữa làm tuột vật kia khỏi tay.

Khí âm tà chạy loạn trong cơ thể, nhưng lại có thêm nước Vong Ưu phát tán dược lực đến cực điểm, khiến cho y vừa thấy lạnh vừa thấy nóng như bị lửa địa ngục đốt, da dẻ khắp người như sắp bùng cháy.

Y muốn.

Nhưng thứ đồ phiền phức này chưa tống vào ngay được, trong lúc y vuốt ve, chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, đáy mắt vật lộn giãy giụa một hồi, cuối cùng vẫn cúi đầu xuống.

Thân thể lạnh ngắt, nhưng hơi thở nóng bỏng, phút chốc phả lên cự vật.

Thẩm Độc từ từ hé miệng, môi mỏng tái xanh vì lực phản phệ tách ra, mang theo run rẩy nhẹ nhàng khiến lòng người xôn xao, ngậm vào đỉnh đầu cự vật.

Giây phút ấy, y có thể cảm nhận được thân thể bên dưới đột nhiên chấn động.

Từ khi hòa thượng tự bước vào thiền viện Thiên Cơ tới nay, mặc kệ nguyện vọng của cả nhà, khổ tu thiền pháp hai mươi năm, đã luyện được Bất hoại thân, căn cơ thâm hậu, định lực kinh người.

Hắn căn bản không coi chuyện Thẩm Độc đang làm là chuyện gì đáng kể.

Cho dù dược lực phát tác, hắn vẫn tự tin mình có thể bất động, quan trọng nhất là luồng khí âm hàn trong người, sẽ phá hỏng căn cơ của hắn, đây mới là chuyện hắn chú trọng.

Nhưng hắn không ngờ giờ phút này…

Dục vọng bộc phát, vừa nãy bị bàn tay vuốt ve xoa nắn đã có cảm giác căng cứng đau nhói, còn bây giờ bị môi miệng mềm mại của y ngậm lấy, hắn như ngã vào bể tình cuồn cuộn!

Lửa dưới bụng dưới, tức thì dấy lên, tất cả tỉnh táo của hắn đều lung lay!

Chớp mắt này, hắn rất muốn vung tay, trực tiếp vỗ chết ma đầu làm loạn thần trí hắn, nhưng vẫn phải chắp tay trước ngực, khống chế dòng chảy kình lực trong người.

Một khi buông tay, khí huyết sẽ chảy ngược!

Chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ, ắt sẽ tẩu hỏa nhập ma!

Không thể ngăn cản.

Không có cách nào ngăn cản.

Hắn chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, mặc kệ thứ tà ma ngoại đạo ấy làm xằng làm bậy!

Hòa thượng rất thích sạch sẽ.

Vật dưới thân hắn không nhiều mùi, nhưng vẫn loáng thoáng thấy mùi tanh nồng.

Lúc Thẩm Độc vừa ngậm vào, liền liếm một chút, lập tức cảm thấy vật ấy lại to thêm, chỉ mới đỉnh đầu đã gần như lấp đầy miệng y, làm y nuốt xuống cũng khó khăn.

“Ưm…”

Hai tay y dùng sức, vịn hai chân hòa thượng, muốn lùi lại. Nhưng vừa rồi duy trì tư thế quỳ quá lâu, cộng thêm dược lực mãnh liệt, hai chân tê dại nhũn ra, không chỉ không lùi lại được, mà còn ngã dúi đầu không kịp phòng bị.

Vốn chỉ ngậm đỉnh đầu cự vật, sau cú ngã dúi đầu của y đã biến thành ngậm toàn thân, không những không nhả ra được, mà còn cắm vào sâu hơn!

Sâu đến tận cổ họng.

Cảm giác buồn nôn tức khắc ập tới, cuống họng bị kích thích mà co lại, khoảnh khắc ấy vật trong miệng y phồng lớn hơn, lớn đến mức y không sao ngậm được nữa.

Khóe mắt Thẩm Độc ửng hồng.

Hai đường lông mày ngày thường vẫn hay ngưng tụ lệ khí, nay miệng mồm khó chịu nên đang nhíu lại, nhưng bởi vì vệt hồng hồng cạnh khóe mắt, tất cả sắc bén và tàn bạo khiến người ta không dám nhìn thẳng dường như đã bị thay thế bằng vẻ lả lơi xuân tình.

Muốn lùi không thể lùi, muốn nhả không thể nhả.

Y co cổ họng của mình, đầu lưỡi chật vật cong lên, đồng thời mệt nhọc lắc lư đầu, nỗ lực tìm cho mình một góc độ và vị trí thích hợp hơn, tránh cho bị hung vật làm nghẹn.

Nhưng những hành động vô ý này chỉ đơn giản làm tăng thêm sự chọc ghẹo, kích tình.

Y chỉ có cảm giác bối rối và lúng túng cùng cực vì thiếu kinh nghiệm, còn hòa thượng, bị y ngậm lấy, lại có cảm giác bị trêu đùa và câu dẫn.

Hành động càng ngây ngô, trúc trắc thì càng kích thích lòng người nảy sinh ham muốn đè ra làm nhục.

Câu này Thẩm Độc từng nghe qua.

Nhưng lúc này y không ý thức được, kẻ đứng đầu muôn người như y sẽ có ngày rơi vào tình huống ấy.

Ngọ nguậy nửa ngày trời, y mới thoát khỏi cục diện quẫn bách trong tiếng thở hổn hển của mình, chậm rãi nhả hung vật của hòa thượng ra ngoài.

Lồng ngực phập phồng nhấp nhô, tình triều cuồn cuộn dậy sóng.

Nhưng thời khắc khó chịu nhất, giờ mới đến.

Lúc đầu y cảm thấy hiệu lực của nước Vong Thủy quá kinh, nhưng giờ lại nghĩ mình uống chưa đủ, nếu uống thêm hai, ba chén nữa, làm y mê đắm hơn, phóng đãng hơn thì tốt rồi.

Không cần phải như bây giờ…

Thời điểm liếm ướt ngón tay mình, chậm rãi thăm dò vị trí phía sau, cả người y sinh ra cảm giác xấu hổ đến run rẩy, ngay cả da thịt lộ ra bên ngoài cũng ửng đỏ vì cảnh tượng quá mức ướt át.

Trên đỉnh đầu, ánh mắt hòa thượng nhìn đăm đăm.

Lặng im không nói gì, chỉ nhìn chăm chú như thế, khiến Thẩm Độc có cảm giác bị cởi sạch quần áo, như một ả kĩ nữ không biết xấu hổ trần truồng trước mặt người ta.

Nhục nhã quá độ, thậm chí làm hai mắt y nổi một tầng hơi nước.

Đạo chủ Yêu Ma đạo người người kính sợ, sao mà ngờ sẽ có ngày cúi đầu, hạ thấp bản thân trước mặt một người khác?

Thẩm Độc thấy toàn bộ đầu óc đều mê man.

Ngón tay ướt át của y, từ từ xâm nhập phía sau, chỉ trong nháy mắt đã cảm thấy nơi ấm áp kia bọc lấy ngón tay, giống như đói khát rất lâu rồi, nhanh chóng nuốt vào.

Từng chút từng chút.

Cảnh tượng bên ngoài, phóng đãng kích tình, nhưng cảnh tượng trong lòng, âm u như phải nhận lấy hình phạt tàn khốc.

Một lần…

Hai lần…

Ba lần…

Đã tới cực hạn rồi.

Tư thế không được tự nhiên làm cổ tay y đau nhức, thời điểm tự mở rộng, hơi thở xen giữa răng môi y cực kỳ hỗn loạn, mồ hôi thấm ướt vài sợi tóc đen, dán trên má, trên cần cổ y, cảnh tượng nóng bỏng ướt át vô ngần.

Trong lúc ý thức rối loạn, thời gian trôi qua trở nên hư vô.

Có lẽ đã qua dăm ba phút, cũng có lẽ đã qua tận nửa tiếng, Thẩm Độc mới chậm rãi rút tay ra, nhịp tim đập kịch liệt, vật trước người chậm rãi vểnh cao đầu.

Y gắng gượng điều hòa nhịp thở của mình, nhưng chỉ càng làm cho hô hấp dồn dập hơn.

Không khí giá rét ngày đông quẩn quanh y.

Lực phản phệ tà ma của Lục Hợp Thần Quyết chi phối y.

Hai chân thon dài thẳng tắp của y, giờ đây mềm nhũn run run, dưới sự mâu thuẫn của chống cự và khao khát, chậm rãi nhấc lên, vòng qua eo hòa thượng.

Đến tận bây giờ, y mới giương mắt, nhìn hòa thượng đang ngồi im lặng.

Bởi một loạt hành động vừa rồi của Thẩm Độc mà hắn đã phải chịu không ít khổ sở.

Tất nhiên nước Vong Ưu cũng không thể làm hắn quên thân phận và giới luật Phật môn của mình. Cho dù quần áo xộc xệch, thậm chí hạ bộ đang cương cứng, hắn vẫn nhẫn nhịn.

Trên gương mặt góc cạnh rõ ràng vẫn duy trì tỉnh táo, chưa bị tình dục kéo vào bùn lầy.

Thẩm Độc bỗng nhiên có chút hâm mộ hắn: “Người đời khổ sở vì thất tình lục dục(*), đắm chìm trong cực lạc, vậy mà ngươi lại muốn chống cự cực lạc, cam chịu đau khổ, nếu ta là ngươi, nếu ta là ngươi…”

(*) Thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm sinh ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người

Nếu như y là hắn, thì đã chết từ mười năm trước rồi.

Trong âm điệu khàn khàn, bỗng nhiên loáng thoáng có chút nghẹn ngào, nhưng lúc này Thẩm Độc lại cố tình bật cười, thở dài nói: “Thiên hạ có một hòa thượng như ngươi, cũng tốt lắm…”

Trên trán hòa thượng mướt mồ hôi.

Ống tay áo tăng bào xanh nhạt vẫn dính máu tươi, quần áo ướt sũng mồ hôi, hiển nhiên đã chịu dày vò và thống khổ vô cùng.

Sa đọa hay tỉnh táo. Tất cả chỉ trong một ý nghĩ.

Nếu như.

Thẩm Độc nói là nếu như.

Nếu như bây giờ y có lựa chọn khác, hoặc có thể bước vào thiền viện Thiên Cơ, phải mặc kệ nguy hiểm đến tính mạng, đè Tuệ tăng Thiện Tai lợi hại kia ra, thì y cũng không muốn kéo hòa thượng trước mặt này xuống vũng bùn.

Nhưng trên đời, không có nếu như.

Ánh mắt hòa thượng nhìn thẳng y, không có gì giấu giếm, trong veo sáng sủa, sắc bén như đao kiếm. Bên trong chứa năm phần ẩn nhẫn, ba phần bình tĩnh.

Còn có hai phần…

Sát khí lạnh lùng.

Thấy thế, độ cong bên môi Thẩm Độc chợt cứng ngắc, y vẫn luôn cảm thấy ánh mắt hòa thượng làm y sốt ruột, nên nhanh chóng khép mắt lần nữa, mặc kệ hắn nhìn sao thì nhìn, y cũng không thèm bận tâm nữa.

Một tay duỗi ra, vịn lên vai hòa thượng.

Tay kia từ từ trượt xuống, đỡ hung vật của hòa thượng đang dựng đứng vì bị thuốc kích thích lên.

Giờ đây, cổ họng y khô khốc, thân thể căng thẳng cứng ngắc, ngón tay bấu trên vai hòa thượng sắp cắm cả móng tay vào thịt hắn rồi.

Từ từ hạ xuống.

Hai chân y tách ra, đầu gối quỳ hai bên eo, chậm rãi hạ mông mình xuống, đối diện với hung vật kia, thật cẩn thận và chậm rãi ngồi xuống.

Lúc dùng miệng còn cảm thấy rất khó nuốt.

Huống chi bây giờ hậu huyệt chật hẹp, sao có thể chứa được đây?

Nhiệt độ nóng bỏng, xúc cảm cứng rắn, dường như lập tức làm cho Thẩm Độc muốn bỏ chạy, nhưng dưới sự thôi thúc của lực phản phệ Lục Hợp Thần Quyết và nước Vong Ưu, tất cả tỉnh táo và lý trí, trong nháy mắt mất tăm.

Y biết rõ mình đang khao khát cái gì.

Miệng nhỏ được mở rộng qua loa, run run rẩy rẩy cọ sát lên đỉnh đầu cự vật, không tự chủ co rút một hồi, bắt đầu từ đỉnh, giống như lúc y há miệng nuốt vào, chậm rãi ngậm lấy cự vật to lớn.

“A ưm…”

Một tiếng rên rỉ không rõ là đau đớn hay thỏa mãn, thốt ra khỏi miệng y, nỉ non ngọt ngấy.

Nếp uốn bên trong miệng huyệt bị kéo căng.

Cự vật làm y có cảm giác chướng bụng, nhanh chóng lấp đầy miệng nhỏ trống rỗng đã dày vò y suốt mấy giờ qua, thậm chí y loáng thoáng thấy mình sắp nổ tung đến nơi rồi.

Lẽ ra y nên cẩn thận hơn.

Nhưng làm sao mà chịu được?

Trong nháy mắt ngậm lấy cự vật, cảm giác dục vọng được thỏa mãn đi kèm thứ rung động khi khinh nhờn điều cấm kỵ, như sóng lớn vỗ vào người y.

Thẩm Độc hoàn toàn không thể kiềm chế nổi.

Ngay cả chính y cũng không rõ y đang bị làm sao.

Không chỉ thân thể y, mà cả trái tim đang nảy lên kịch liệt cũng kêu gào muốn nhiều hơn nữa, y không thể không chiều chuộng dục vọng của mình, tiếp tục hạ thấp, càng sâu, càng căng.

Hung vật xỏ xuyên qua thân thể, y như một con cá khát nước bị ném lên bờ.

Ưu điểm của nước Vong Ưu, cho tới bây giờ, mới hoàn toàn phát huy.

Y bắt đầu quên mất mình đang ở đâu, quên mất mình tên gì họ gì, ngay cả giờ đây đang xảy ra chuyện gì cũng quên luôn.

Đã không còn thấy xấu hổ, rụt rè cũng quẳng đi luôn.

Tất cả chỉ còn hoan ái vô tận, cực lạc vô cùng, vòng eo dẻo dai nhờ tập võ không ngừng lắc lư, phun ra nuốt vào hung khí nóng như bàn là, lối đi nhỏ hẹp không ngừng thắt lại căng ra, vách thịt căng mịn non mềm ma sát đến mức sắp tóe lửa.

“Ưm a…a…”

Tiếng rên rỉ nỉ non, nhỏ vụn, đứt quãng.

Kích thích càng ngày càng mãnh liệt, khiến Thẩm Độc nhịn không được nhắm chặt hai mắt, đôi chân kéo căng cứng ngắc, gián tiếp làm gò mông thít chặt hơn. Vì thế mà càng cảm nhận rõ ràng hơn chuyển động của hung vật đang rong ruổi trong cơ thể mình…

Giữa những lần nhấp nhô lên xuống, túi da bên dưới hung vật vỗ vào gò mông trắng tuyết của y.

Bên trong nhà trúc tràn ngập hương vị lạ lùng, còn loáng thoáng có tiếng va chạm da thịt khiến người mặt đỏ tim đập truyền ra…

Vượt qua thời gian đâm vào lúc đầu có chút khó khăn, nhờ Lục Hợp Thần Quyết phản phệ thúc đẩy tình triều, đường ruột tiết ra chất lỏng trơn mịn, càng ngày càng thoải mái, càng ngày càng mẫn cảm hơn.

Mỗi lần ra vào, y đều có thể cảm nhận rõ rệt hình dáng hung vật của hòa thượng.

Gân xanh nổi cộm, da mỏng kéo căng, đỉnh đầu cứng rắn, cứ thế tiến vào y, thâm nhập y, mở rộng y.

Có một chốc Thẩm Độc bỗng tình cờ tỉnh táo lại, y nghĩ muốn rút ra, hung hăng quẳng cho mình mấy cái bạt tai, nhưng vừa phân tâm không để ý, đầu gối đang quỳ trượt ngã, tức thì thân thể y hạ xuống thấp hơn, đồng thời làm cho hung vật của đối phương cắm vào sâu hơn.

Tình huống đột ngột phát sinh, không biết sao tự dưng chọc vào một nơi nào đó.

Khoái cảm tựa như thủy triều cuồn cuộn đột nhiên ào tới, vùi lấp cả cơ thể y, nhấn chìm y trong bể dục vọng vô biên, không thể thoát ra.

Gì mà bạt tai, gì mà tỉnh táo, gì mà khinh nhờn…

Toàn bộ đều vứt đi.

Y thử lắc lư vòng eo, nỗ lực chạm vào điểm kia một lần nữa, lúc đầu còn chưa được, dần dần mới chạm tới nơi. Từ lúc ấy trở đi, ngày càng sa đọa, ngày càng kích tình, cần cổ thon dài khó nhọc ngẩng lên, mở miệng thở dốc như người đuối nước.

Chỉ qua bảy, tám lần mài sát, Thẩm Độc đã không nhịu nổi nữa rồi.

Hạ bộ trước người dựng thẳng cứng ngắc, trong nháy mắt khi khoái cảm đạt đến tận cùng, không thể kiềm chế được nữa, run rẩy bắn ra, chảy bên hông y và bắn đầy cơ bụng rắn chắc của hòa thượng.

Đôi mắt phượng dập dờn sóng tình, thấm đẫm dục vọng, giờ đây lộ ra chút trống rỗng mờ mịt.

Hai tay y vịn trên vai hòa thượng đã bắt đầu co giật, chân quỳ bên eo hòa thượng bủn rủn vô lực, cứ như sắp bất tỉnh đến nơi rồi, định nhấc người dậy rời khỏi hòa thượng.

Nhưng ngay lúc y vặn người muốn đứng dậy, cơ thể tức thì cứng ngắc.

Vừa mới được thỏa mãn làm y quên mất, cự vật bên trong cơ thể vẫn chưa mềm, vẫn dữ tợn, cứng rắn bỏng rát như lúc ban đầu!

Thân thể vừa qua cao trào, vô cùng mẫn cảm.

Vừa mới động đậy một chút thôi, Thẩm Độc đã cảm nhận rõ ràng chuyển động của nó khi ma sát trong cơ thể mình, nhiệt độ nóng rát như đùa bỡn mà đóng một cái dấu trên người y.

Vì thế mà da đầu lập tức tê rần.

Y ngẩng đầu nhìn hòa thượng chăm chú, chỉ thấy đôi mắt sáng trong lắng đọng cũng đang nhìn mình, giây lát ấy, suy nghĩ trong đầu rối beng, tâm trí lộn xộn khôn nguôi.

Luồng khí âm tà của Lục Hợp Thần Quyết, chưa thể giải trừ như y vẫn tưởng.

Vẫn chảy loạn trong thân thể y, như con rắn độc thừa dịp tâm trí y rối loạn, đột nhiên chui vào đan điền!

“Phụt!”

Thẩm Độc không hề phòng bị. Cứ thế phun ra một búng máu, hòa lẫn với máu tươi của hòa thượng lúc nãy vương trên vạt áo.

“Thứ ngươi tu luyện chính là Kim cương Bất hoại thân trong truyền thuyết?”

Trong thanh âm khàn khàn khản đặc, ẩn giấu từng cơn run rẩy, mang theo cả nỗi đau đớn khổ tâm không ngờ tới, khóe môi Thẩm Độc dính đầy máu tươi, ấy thế mà không nhịn được bật cười thành tiếng, lần nữa giương mắt nhìn hòa thượng, trong ánh mắt không giấu nổi xót xa.

“Cho nên ngươi mới có thể thờ ơ lạnh nhạt, nhìn ta thiếu tự trọng mà không chút động lòng…”

Dáng vẻ hòa thượng ôn hòa, rũ mắt.

Hai bàn tay chắp trước ngực, vì phải chịu dược lực và tình dục dày vò mà siết chặt, khớp xương gồ lên trắng bệch, nhưng vẫn duy trì tư thế ấy, không hề nhúc nhích.

Hắn chỉ lặng lẽ thở dài, đôi môi mấp máy, tụng vài câu phật chú thanh tâm.

Chuỗi phật châu mười tám viên tạc từ gỗ tử đàn(*) được hắn kẹp trong lòng bàn tay, tỏa ra mùi đàn hương trắng giống hệt mùi cơ thể hòa thượng, vô cùng giống nhau, khiến người ta không thể phân biệt rạch ròi.

(*) Gỗ tử đàn:

2

Thẩm Độc giận run người.

Y cắn chặt hàm răng, cảm nhận luồng khí âm tà đang thâm nhập đan điền của y, tàn phá bừa bãi, bắt đầu đồng hóa kình lực nguyên bản mà y khổ tâm tu luyện.

Kinh mạch khắp người quặn đau, làm cho y không chịu được cuộn người lại.

Tư thế ngồi giữa hai chân hòa thượng không hề thay đổi, nhưng đau đớn quá làm bắp đùi siết chặt, vì thế mà cảm nhận rõ ràng hơn hung vật nóng bỏng cắm sâu trong cơ thể y, nội tâm căm giận vô cùng.

Mất bao công tính toán!

Trước đó còn phải đút người, đút mình, uống sạch nước Vong Ưu, bây giờ tất cả đều hóa thành công dã tràng!

“Bảo ngươi cắt thịt nuôi chim ưng, thí thân cho cọp, ngươi không chịu; thế mà trên đường đỡ cỏ đỡ hoa, xót thương cho mệnh kiến hôi, ta thấy ngươi thật sự rất vô tình, nhưng vì sao ngươi lại vẽ thêm con bươm bướm ấy?”

Trong lòng như bị ai thọc một đao, máu chảy giàn giụa.

Dược lực của nước Vong Ưu bắt đầu tan, nhưng chưa hoàn toàn biến mất, dẫu vậy dưới cơn đau do Lục Hợp Thần Quyết phản phệ, thần trí dần dần thanh tỉnh.

“Ta giết người như ngóe, nhưng chưa từng muốn giết ngươi, thế mà ngươi lại định giết ta…”

Kẻ khác muốn sống, có trăm ngàn lý do.

Nhưng Thẩm Độc y sống sót, chỉ vì sợ chết.

Hốc mắt bỗng nhiên rơi lệ, lăn dài trên gò má.

Y đến gần, muốn hôn đôi môi hòa thượng vừa vô tình vừa từ bi ấy, nhưng khi sắp chạm vào, mới sực nhớ y vừa khẩu giao, không muốn làm nhục hắn nữa.

Vì thế lùi lại, đôi môi ghé sát mu bàn tay chắp trước ngực của hắn, mổ nhẹ một cái.

Ngón tay hòa thượng, run lên khe khẽ.

Thẩm Độc ngước mắt, nhìn hắn, gần như van nài mà mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Hòa thượng, ta không muốn chết. Phật Tổ có thể phổ độ chúng sinh, cớ sao ngươi không chịu độ ta?”

Phật tổ có thể phổ độ chúng sinh, cớ sao ngươi…

Không chịu độ ta?

Hết thảy tôn nghiêm đều rũ bỏ.

Giờ khắc này, Thẩm Độc hèn mọn giống như một người trần mắt thịt cầu xin trời xanh và Phật Tổ hạ phàm giải cứu chúng sinh khỏi bể khổ nhân gian, quỳ bên chân hắn, thủ phục cả thân kiêu ngạo này.

Âm thanh dường như vỡ vụn, khàn khàn mơ hồ.

Hòa thượng nghĩ mình không nghe rõ, cũng không nên nghe rõ, thế nhưng, từng câu từng chữ, thậm chí tất cả sắc thái nhỏ bé trên gương mặt y, đều khắc sâu vào tâm khảm hắn.

Bức tường phòng ngự cao ngất, vào lúc này sụp đổ hoàn toàn.

Sự từ bi, tỉnh táo và nghiêm nghị trong đôi mắt, rốt cuộc vỡ vụn.

Giờ đây, y chính là chốn tịnh thổ(*) giữa nhân gian, phật quốc trên trời của hắn.

(*) Tịnh thổ: mảnh đất thanh tịnh, thế giới thiên đàng, Tây phương cực lạc.
P/s: Bọn mình sau khi tìm hiểu kỹ lại mới phát hiện ra phần đầu bọn mình dịch nhầm “Gian Thiên Nhai” thành “Thiên Nhai cốc”. Bọn mình đã sửa lại mong mọi người thông cảm nha.

Chuối chưa thỏa mãn: Thế mới nói, nước mắt giai nhân, làm tan lòng quân tử.

Nhưng theo tui, cú chốt ở đây không phải giọt nước mắt, mà là chịch. Thế mới biết, không gì mà chịch không thể giải quyết =)))) Con t(r)ym ta làm nên tất cả.

Cúc: Anh hùng khó qua ải mỹ nhơn =)))). Đằng nào cũng chuỵch ròi thôi thì cứ tới bến luôn cho thoải moái ngại làm chi người hỡi ┐(︶▽︶)┌

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play