Trong đêm tối tại trụ sở Trảng Bàng, hai người đối mặt với nhau, Anh Kiệt dám thách thức Hồ Phong Kiến tỷ thí, trừ Hồ Phong Kiến ra thì còn lại binh sĩ ngây dại, cảm giác nóng ran hết cả da đầu, tức giận mắng
"Thằng này không biết xấu hổ, vượt ngục còn dám thách đấu với sếp? Thật sự quá ngu ngốc!"
"Ỷ vào bản thân có chút bản lĩnh thì nghĩ có thể đánh thắng sếp sao? Hoang đường!"
"Haha, tao thật sự muốn xem nó bị sếp đánh cho sấp mặt, đến lúc đó chúng ta sẽ có cơ hội sỉ nhục nó"
Người giận mắng cùng người giễu cợt, vừa rồi rõ ràng bọn họ bị Anh Kiệt hành cho tơi bời vậy mà chưa biết sợ, ngu muội khinh địch. Chỉ có Hồ Phong Kiến là vẻ mặt nghiêm nghị, dường như đang suy nghĩ tính toán năng lực của Anh Kiệt, tỉ lệ thắng thua. Nếu biết đánh không lại mà vẫn muốn, đây không phải kiêu hùng mà là thằng ngốc, quân tử biết thời cơ rút lui sợ gì núi xanh không có củi đốt?
Nhưng mà, hắn tính toán có lẽ hai người chênh lệch một xíu, đó là do trong lòng không tin tưởng Anh Kiệt có thể là tông sư, cho nên gật đầu đồng ý luận võ
"Được, nếu cậu có thể đỡ được ta ba chiêu, liền có thể đi. Còn nếu không, thì chuẩn bị ở lại chờ tòa tuyên án!"
"Không cần, chỉ cần ngươi đỡ được ta một chiêu, thì ta tùy ý cho ngươi xử lý!" Anh Kiệt cười nhẹ
Binh sĩ xung quanh nghe thấy liền quát tháo
"Tự cao tự đại, không biết sống chết!"
"Thật ngu xuẩn!"
"Trên đời này sao lại có loại người như thế?"
"Sếp! Đừng nương tay với nó, đánh mạnh vào!"
Hồ Phong Kiến nghe cấp dưới mình ngu ngốc nói, lập tức lạnh lùng giận quát
"Tất cả im lặng, võ giả có thể tùy tiện để cho các cậu sỉ nhục sao? Còn nói câu nào nữa thì chuẩn bị nhận hình phạt!"
Mấy binh sĩ trẻ vừa nghe nhận hình phạt lập tức ngây dại, tỏ ra sợ sệt không dám nói nữa, nhưng có điều trong lòng họ thầm mắng Anh Kiệt, nguyền rũa Anh Kiệt.
Anh Kiệt vẫn như cũ, đứng ngáp dài ngáp ngắn, Hồ Phong Kiến mặc quân phục bước lên một bước, sắp chuẩn bị ra tay
"Đây là Nhất Dương Chưởng của ta tu luyện, với thực lực hiện tại nội kình hậu kỳ đỉnh phong trừ tông sư ra thì không có đối thủ, cho dù gặp một vị nội kình hậu kỳ như cậu ta cũng có tự tin chiến thắng, nếu như cậu biết không thắng nổi, ta cho cậu cơ hội đầu hàng ngay bây giờ!"
"Nói nhảm nhiều quá!" Anh Kiệt thờ ơ đáp
Hồ Phong Kiến lạnh lùng, hắn đã nói những gì cần nói, vốn dĩ muốn giúp Anh Kiệt hiểu chuyện, nhưng mà Anh Kiệt quá cứng đầu
"Hừ, tuổi trẻ đúng là tuổi trẻ!" hắn thầm than
Hồ Phong Kiến vận dụng nội lực từ đan điền, hắn muốn dùng toàn lực trong chiêu này, để cho Anh Kiệt biết núi cao còn có núi cao hơn, tâm phục khẩu phục
Theo lòng bàn tay đẩy về phía trước, thân thể Hồ Phong Kiến bay lên trong tiếng gió, khoảng chừng 3 đến 4 mét, Hồ Phong Kiến co cánh tay lại, xong rồi đẩy mạnh ra, chưởng lực cực kỳ mạnh mẽ
Trên đường hướng tới Anh Kiệt, Nhất Dương Chưởng của Hồ Phong Kiến như xé rách không khí, cát bụi bị chẽ thành hai đoạn, chỉ còn nội lực kinh khủng tiến đến Anh Kiệt
Trong ánh mắt chờ mong của các binh sĩ, trong sự vui mừng đoán trước kết quả của họ, Anh Kiệt cũng tung ra một chưỡng nhàn nhạt nói
"Ta cũng có một chưởng! Bát Liên Chưởng, chưởng thứ nhất, Bạch Liên Hoa!"
Anh Kiệt hai chân đứng vững, một tay tụ khí nhẹ nhàng tung ra đón lấy Nhất Dương Chưởng, hai bàn tay va chạm dường như tiếng sấm vang
"Uỳnh!"
Âm thanh chói tai khó nghe để cho những người xung quanh phải bịt tai lại, cùng với tiếng chấn động mà kinh động bên trong cao tầng quan chức, lúc này tất cả đều chạy ra ngoài xem có chuyện gì. Chỉ thấy ở giữa quảng trường khói bụi mù mịt, gió mạnh rít gào lá cây bay toán loạn.
"Có lốc xoáy ư?" có người nghi hoặc hỏi
"Không! Là bên kia có đánh nhau!"
"Là ai mà to gan lớn mật? Dám ở trụ sở gây sự?"
Quan chức cao tầng ai cũng tức giận, trong sự tò mò của họ thì trong đám bụi mịt mù có hai bóng đen đang giao chiến, đột nhiên một bóng người từ bên trong bay ra ngoài
"Rầm!"
"Cạch!"
Người này văng ra lăn lông lốc cho đến trước một cửa văn phòng va chạm mạnh vào cánh cửa, để cho cánh cửa chịu không nổi mà gãy làm đôi vỡ vụn, người kia vẫn tiếp tục văng va thẳng vào tường thì mới dừng hẳn, phía sau lưng hắn vết nứt hiện ra rõ rệt
Người đứng xem sững sờ, binh sĩ thì thắc mắc không biết ai thắng, quan chức cao tầng cũng một vẻ nghi hoặc, chờ cho khói bụi tan dần hiện ra bóng người còn lại, thì để cho bọn họ kinh hãi, cùng với nghi ngờ
"Hả? Vừa rồi là... Chẳng lẽ người bay ra chính là... Sếp?"
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"
Binh sĩ hét lên trong hoảng sợ, có mấy người lập tức chạy vào trong văn phòng vừa rồi nhìn xem kết quả, rồi để bọn họ ngây ngốc hóa đá tại chổ
Người bay chính là Hồ Phong Kiến, quần áo có chút vết rách nhưng thân thể không có bị thương nặng, hắn ngồi dựa lưng vào tường
Hồ Phong Kiến nội kình hậu kỳ đỉnh phong, một chiêu bại!
Có chút mệt mỏi, tay móc trong túi ra một bao thuốc lá, bắt đầu châm lửa cầm hít một hơi, Hồ Phong Kiến nhìn cấp dưới mình thở ra nói
"Hoảng cái gì? Ta còn chưa có chết đâu!"
Mấy binh sĩ nhìn thấy sếp mình không có bị gì nghiêm trọng, trong lòng vui vẻ muốn tiến lên đỡ, Hồ Phong Kiến từ chối phẩy tay
"Không cần, ta có thể tự đi được!"
Võ giả chính là thế, sức phòng ngự có thể hơn người bình thường, trừ khi họ gặp cao thủ hơn hẳn trình độ
Hồ Phong Kiến lau sạch bụi bẩn trên người từ từ đi ra, binh sĩ đồng loạt mấy người nối đuôi theo sau, quan chức cấp cao từ xa tiến lại gần, người dân bên trong nhìn ra cửa sổ ngơ ngác
Anh Kiệt giữa sân đứng nghiêm chỉnh, hai tay bỏ túi, vẻ mặt đạm bạc vô hỉ vô bi, tựa như vừa rồi không phí chút sức nào, ung dung thoải mái
Lúc này một vị cán bộ xã đi tới hỏi tình hình với Hồ Phong Kiến
"Có chuyện gì? Chẳng phải có thông báo có người vượt nhà giam tiến hành vây bắt sao?"
Hồ Phong Kiến cười khổ trả lời
"Không thể bắt, người này chúng ta không thể bắt được!"
Vừa rồi hắn cùng Anh Kiệt luận võ, thật sự dùng gần hết nội lực cho chiêu vừa rồi, nhưng hắn thua, thua đến triệt để. Nội kình hậu kỳ đỉnh phong thua, vậy chàng thiếu niên trẻ trước mắt này chính là tông sư, tuyệt đối là tông sư
Giờ phút này Hồ Phong Kiến thật sự đã tin, Anh Kiệt chính là thiên tài yêu nghiệt, hắn muốn kể cho cấp trên
Vị cán bộ kia nghe xong không hiểu, hắn là Nguyễn Trình Chiễu, liền hỏi
"Không bắt được? Không phải cậu là võ giả sao?"
Ai ở trụ sở cũng biết Hồ Phong Kiến là võ giả, nhưng không biết hắn ở cảnh giới nào
Hồ Phong Kiến thở dài, có chút bất đắc dĩ nói ra
"Cậu ta là tông sư, võ đạo tông sư!"
Lời vừa ra, có người không hiểu, có người giật mình, cũng có người ngơ ngác
"Tông sư là cái gì?"
"Một cái danh hiệu cho võ giả hả?"
Người không hiểu liền hỏi, người ngơ ngác vẫn là ngu ngốc, người biết chỉ có số ít, nhưng lúc này tất cả đều xanh mặt tái mét
Nhất là vị cán bộ Nguyễn Trình Chiễu, phó chủ tịch huyện, cùng đứng một bên chủ tịch Trần Thanh An, trợn mắt to như quả trứng. Bọn họ chính là số ít hiểu tông sư có ý vị như thế nào, tuy không phải võ giả nhưng họ từng tiếp xúc qua giới võ đạo
Đột nhiên xung quanh sôi nổi, nghị luận bốn phía, thì lúc này bên ngoài xuất hiện một chiếc xe ô tô đen, trên xe bước xuống hai ông lão, một người thân mặc vest khoác áo ngoài, tay chống gậy vẽ mặt nghiêm nghị, kế bên là một ông lão mặc quân trang, huy chương chiến công đều có, cấp bậc thượng tá
Hai người vừa xuất hiện lâp tức gây kinh động đến mấy vị cán bộ bên trong, Nguyễn Trình Chiễu cũng nhận ra người chống gậy và vị mặc quân phục, hoảng hồn tỉnh lại, bỏ lại Anh Kiệt mà vội vã tiến ra đón, vẻ mặt tươi cười hỏi
Người đến lại là cụ Hùng, Lê Dương Hùng. Người được Anh Kiệt chữa khỏi thương tích! Còn có Nguyễn Hồ Bắc đi theo, đồng loạt xuất hiện, nhưng không ai để ý bên trong xe ở phía sau, còn một ông lão mặc đồ đen đang ngồi, nếu như Anh Kiệt đứng ở đây, liền có thể nhận ra người này, lúc hắn ở bệnh viện Kim Thành từng liếc qua ông ta, có hơi kinh ngạc một chút, ông cụ này chính là người ngồi ở một góc im lặng lúc ở bệnh viện Kim Thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT