"Cậu ta là ai?" quản lý Chu Thái thắc mắc chỉ Anh Kiệt hỏi nam nhân viên Văn Thái.
Ông tuy là quản lý nhưng ở trong đấu giá hội địa vị chỉ dưới một người, ngoại trừ ông chủ của hội đấu giá ra thì ông chính là người có quyền hành cao nhất. Hiện giờ trong đấu giá có chuyện xảy ra ông không thể khoanh tay đứng nhìn, nếu không sẽ mất hết uy tín mấy chục năm nay.
Văn Thái lúc này thấy quản lý đến lật đật đứng dậy mặc kệ má phải đang bị đau, hắn tiến đến quản lý như nhìn thấy vị cứu tinh trong lòng không khỏi uất ức mà chỉ đến Anh Kiệt mách lẻo:
"Hắn không phải là người trong giới chúng ta, chỉ là một đứa quê mùa rách nát lẻn vào đây. Hơn nữa còn dám đánh người của chúng ta, quản lý mau xử lý hắn a"
"Hửm?"
"Dám cả gan đánh người của đấu giá hội?" một bên ông hỏi, một bên liếc nhìn thấy năm người Hồ Đinh đứng đơ như tượng.
"Làm gì đấy? Còn không mau đi đến đem nó lôi ra ngoài?"
"Không... Không thể..."
"Không thể cái gì? Một lũ vô dụng!" quản lý Chu Thái thấy mấy người Hồ Đinh lắp bắp nói năn không trôi chảy, không có chút kiên nhẫn. Ông lập tức thẳng tiến đến Anh Kiệt
"Cậu có biết đây là nơi nào không? Còn dám đánh người, cậu có biết sẽ chịu hậu quả lớn như thế nào không?"
Anh Kiệt lúc này mới xoay người này, nhìn hắn cười mà như không cười, trong mắt lạnh băng như quỷ từ địa ngục.
"Ồ? Hậu quả thế nào?"
Chu Thái chưa nhận biết Anh Kiệt nên cảm thấy người trẻ tuổi này quá kiêu ngạo, trong lòng mười phần khó chịu.
Mà không có ai để ý ở phía sau Chu Thái, khi Anh Kiệt quay người lại thì Hồ Bắc đã giật mình một cái, vừa rồi ông thấy bóng lưng Anh Kiệt tựa như giống ai đó, thân lại mặc đồng phục học sinh, ông nhớ lại chính là Anh Kiệt. Cơ mà ông định lên nhắc lấy Chu Thái một câu thì không ngờ quản lý này hấp tấp như thế, đã tiến đến bên cạnh Anh Kiệt, làm cho ông có chút khó xử.
Mà khi Anh Kiệt xoay người lại thì Hồ Bắc cảm thấy lạnh cả sống lưng, nhưng không rõ vì sao.
Chu Thái thấy được dung mạo của Anh Kiệt, cũng chỉ là một thiếu niên bình thường. Trên thân mặc lại không đáng giá một xu
"Cái này là do cậu làm?" Chu Thái nhìn ra năm người Hồ Đinh đứng bất động không bình thường, nên hỏi ngay Anh Kiệt
"Phải!"
"Tốt! Có chút bản lĩnh, làm cho người ta đứng bất động tại chổ thế này thì cậu chắc hẳn là một thuật sư đi!"
Thuật sư? Mọi người sốc.
"Cậu ấy vậy mà là thuật sư? Còn trẻ như vậy?" có người kinh hô thành tiếng
"Bất quá cậu ta chỉ mới 17 18 mà thôi"
Toàn trường bây giờ nuyên náo, đem Anh Kiệt làm tâm điểm chú ý lần nữa. Ở trong mắt mấy cái đại gia thì thuật sư hay võ giả đều là những người đáng tôn trọng, không dám làm nhục. Mà vừa rồi Trần Minh Chí cùng Hồ Đinh đã nhục mạ Anh Kiệt, đây chẳng phải là đâm đầu vào chổ chết sao?
Trần Minh Chí nghe thấy quản lý Văn Thái nói thế thì như sét đánh, sốc đến mức ngây ngốc. Hồ Đinh thì mặc dù bất động nhưng không có bị điếc, đồng thời giống như Trần Minh Chí, thậm chí ngay cả nam nhân viên Văn Thái cũng thế.
Nhưng mà đối với Anh Kiệt quản lý Chu Thái không có để vào mắt, một cái thuật sư sơ kỳ mà thôi.
"Ừm... Thuật sư sơ kỳ, đúng là có chút bản lĩnh, ở tuổi này của cậu đạt được đến trình độ này cũng có thể nói là thiên tài trong giới thuật pháp rồi, nhưng mà...
Cậu không nên chọc đến đấu giá hội, cho dù là thuật sư trung kỳ có mặt ở đây cũng phải quỳ xuống xin lỗi, huống hồ chỉ là một cái sơ kỳ!"
Nghe Chu Thái nói xong, mọi người như bừng tỉnh.
"Phải rồi, cho dù cậu ta là thuật sư thì sao? Ở đấu giá hội cũng có thuật sư, huống chi bản thân quản lý Chu Thái cũng là thuật sư trung kỳ đỉnh phong đây!" lập tức có người nhớ lại nói
"Xém chút nữa thì tôi quên mất"
"Nghe nói Chu Thái là thuật sư kiêm luyện dược sư, song thuật dược sư"
"Cái gì? Song thuật dược sư? Đây là cỡ nào bản lĩnh nha, thằng nhóc kia nhưng đụng trúng đá tảng rồi!"
Mà hội trường đang nuyên náo xôn xao như cái chợ, Chu Thái cùng Anh Kiệt đứng mặt đối mặt. Trần Minh Chí cũng không dám chen vào lời nào nữa, bản thân hắn là con trong gia tộc có tiền thì đương nhiên biết hai giới võ đạo và thuật pháp, còn biết những người này nghìn lần không nên trêu chọc, nếu không rướt họa vào cả nhà thì nguy to, cho nên hắn lặng lẽ đứng qua một bên chỉ mong Chu Thái xử lý Anh Kiệt.
Chu Thái cũng lập tức giải trừ nội kình của Anh Kiệt trên năm người Hồ Đinh, bảo bọn họ lùi về phía sau.
Anh Kiệt cũng là không ngờ ở đấu giá hội gặp phải một thuật sư trung kỳ đỉnh phong, người ta bàn tán làm sao hắn có thể không nghe?
Trung kỳ đỉnh phong sao? Còn là song thuật dược sư, so với cảm nhận của Anh Kiệt thì người đàn ông quản lý này mạnh hơn Hồ Bắc một chút, Anh Kiệt có sự cảm thán dành cho Chu Thái, nhưng vẻ mặt hắn vẫn bất động không chút gợn sóng, ngược lại tùy ý cười thầm nói:
"Có chút thú vị!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT