Xe của anh đi về hướng ngoại ô. Biệt thự của anh nằm ngoại ô cách thành phố Florence 7 dặm là một trong 5 biệt thự lớn nhất đẹp nhất ở Italy. Rất nhanh chiếc Rolls - Royce đã đỗ trước biệt thự xa hoa lộng lẫy. Lãnh Thiên Long và Hàn Linh Hương oai nghiêm bước vào trong. Đang đi thì cô cảm nhận được ở đây không an toàn. Anh đưa cô về phòng, dường như anh cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm của cô, anh nói:

- "Sao vậy?"

Cô trầm ngâm một lúc rồi nói:

- "Không có gì, chỉ là tôi muốn nhắc anh, cẩn thận người xung quanh mình."

Nói xong cô đi vào phòng tắm, 30p sau cô bước ra với bộ quần áo đen bó sát người. Anh cùng cô bước vào thư phòng. Trong phòng chỉ có anh và cô cùng Đại Kỷ, Đại Nam, Alex, Tần Lã Minh, Lan Chi, Jum.

Hàn Linh Hương nhìn Lãnh Thiên Long nói:

- "Tôi cần anh bảo vệ cho ba mẹ tôi."

- " Được."

Biết anh sẽ giúp nên cô không nói nhiều. Cô nhìn thuộc hạ của mình nói việc chính luôn:

- "Alex, lập tức về Mỹ tiến hành kế hoạch. Tần Lã Minh sẽ thả lưới cho cá mắc câu. Lan Chi đợi lệnh khử sạch luôn."

Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô lạnh lùng đến quyến rũ như vậy. Thấy Lãnh Thiên Long nhìn mình như vậy cô đỏ mặt liền ho nhẹ một cái. Anh biết mình nhìn hơi lố nên trở lại dáng vẻ lạnh lùng như cũ. Anh nhìn Đại Kỷ nói:

- "Hỗ trợ bang Wolf bất cứ lúc nào họ cần."

Cô nghe anh nói vậy liền gõ gõ nhẹ tay lên bàn nói:

- "Không cần đâu, chúng tôi không yếu đến thế, với cả tôi cũng muốn nói. Anh nên cẩn thận những người xung quanh mình. Tôi chỉ cần anh giúp tôi bảo vệ ba mẹ là được."

Đại Kỷ nghe cô nói vậy liền nghĩ "lẽ nào, thiếu phu nhân nghi trong đây có gián điệp sao." Nói xong cô cùng thuộc hạ của mình đi ra ngoài. Đại Nam không hiểu ý của cô, liền hỏi Lãnh Thiên Long:

- "Lão Đại, sao thiếu phu nhân lại nói vậy ạ?"

Lãnh Thiên Ngôn mở cửa đi vào nhìn Đại Nam nói:

- "Trụ sở của chúng ta bên này có gián điệp."

- "Lẽ nào là Lemon cài người vào?" Đại Nam nói

- "Không, Lemon không đủ sức để cài người vào trụ sở chúng ta."

Đại Kỷ nghe vậy liền sốt sắng hỏi:

- "Vậy là ai mà dám to gan cài người vào chứ?"

- "Vẫn đang điều tra."

- "Thật khâm phục chị dâu, vừa mới đến mà đã biết chúng ta có gián điệp." Lãnh Thiên Ngôn nói xong ngồi xuống uống hết cốc nước rồi nhìn Lãnh Thiên Long nói:

- "Anh hai, hình như em nhìn thấy người đàn ông đi bên cạnh chị dâu ở đâu rồi thì phải?"

- "Ở đâu? " Anh xoay chiếc bật lửa, trầm giọng hỏi

- " Hình như ở Đông Nam Á, bữa tiệc giành cho giới thượng lưu.Nhưng anh hai, em nhớ danh sách mời không có mời chị dâu mà sao thuộc hạ chị dâu có mặt ở đấy?"

Anh im lặng không nói gì, giơ tay ra lệnh cho tất cả ra ngoài trừ Lãnh Thiên Ngôn. Anh nhấc ly rượu lên lắc lư rồi nói:

- " Thời gian 2 ngày để điều tra thân phận tất cả người bên cạnh của Hàn Linh Hương."

- " Được. Nhưng anh hai, chuyện của bang Wolf là sao?

- "Lemon cố tình chiếm lô hàng để dụ bang Wolf sang rồi cho người tập kích rồi tìm thời cơ chiếm bang Wolf. Nhưng thật không may cho cái đầu không não của nó là cái chết đấy chỉ là cái chết giả mà Linh Hương bày ra." Anh nói với ngữ điệu lạnh, khiến cho Lãnh Thiên Ngôn ngồi bên cạnh phải rùng mình.

- "Thật không ngờ chị dâu nhìn bề ngoài yếu đuối thế mà bên trong thật lợi hại. Cả cái thế giới ngầm không ai điều tra được lão đại bang Wolf là ai thế mà chúng ta lại điều tra được." Lãnh Thiên Ngôn vừa nói vừa bày bộ mặt khâm phục và đắc ý.

- "Thật ra, Hàn Linh Hương biết chúng ta điều tra nên cố tình để lộ cho chúng ta."

Lãnh Thiên Ngôn nghe anh hai mình nói xong, mặt nghệt ra. Lãnh Thiên Long nhìn thấy biểu cảm của thằng em thối tha liền nhếch môi cười.

Bàn giao công việc xong cô về phòng. Căn phòng màu chủ đạo toàn đen với trắng, đúng phong cách của cô với anh. Cô đi đến phòng chứ đồ để lấy quần áo, nhìn xung quanh toàn là mẫu mới được lấy sáng nay của các hãng Dior, Gucci, Louis Vuitton, Chanel, Hermes, Givenchy, Burberry, Valentino, Versace,.....

Cô quay sang nhìn tủ đồ của anh, toàn vest chỉ may riêng cho anh của các hãng thiết kế nổi tiếng như Canali, Brioni, Zegna, Armani, Gucci,..... cô có sở thích mặc áo sơ mi nam nên vớ tạm áo sơ mi màu trắng thuộc size to nhất của anh để mặc. Tắm xong, cô lâu khô mái tóc xoăn dài mượt rồi ngắm thân hình mình trong gương. Chiếc áo rộng đủ để che thân hình cô, để lộ đôi chân trắng nõn nà. Ngắm mình xong cô đi xuống nhà, thấy bụng hơi đói nên cô xuống bếp, không thấy người hầu trong bếp, cô nhanh nhẹn mở tủ lấy tạm hộp sữa ra uống. Tự nhiên, có một người hầu từ đâu tới đứng trước mặt cô nói:"

- "Thiếu phu nhân, có thể làm phiền phu nhân nói ông chủ uống thuốc giúp chúng tôi được không ạ?

Cô nghe vậy liền hốt hoảng nói:

- "Thiên Long bị đau ở đâu à mà phải uống thuốc?"

- "Dạ không ạ, ông chủ phải uống thuốc bổ để tốt cho sức khỏe, nhưng lúc nãy tôi có mang nên nhưng ông chủ tâm trạng không tốt nên nhất quyết không uống nên tôi mới nhờ phu nhân."

- " Được, đưa cho tôi."

Người hầu cung kính đưa bát thuốc cho cô. Vừa cầm vào cô đã ngửi thấy trong này có độc. Là một người chế tạo thuốc độc giỏi chỉ cần ngửi qua là cô biết ngay. Mà độc này chính tay cô chế ra để bán trong giới hắc đạo. Cô nhìn ả người hầu nói:

- "Mà Thiên Long uống thuốc bổ được bao lâu rồi?"

- "Dạ, cũng được mấy tháng rồi ạ."

Cô nghe ả ta nói vậy liền cười trong lòng "uống được mấy tháng rồi thì giờ này anh ta đã đi gặp ông bà tổ tông lâu rồi "Cô nhếch môi cười thầm trong lòng rồi mang lên phòng làm việc của anh. Cô gõ cửa *Cốc cốc cốc *. Anh lạnh giọng nói: "Vào đi." Cô mở cửa ra bước vào rồi khóa cửa cẩn thận, đi lại gần anh để bát thuốc xuống. Anh ngước lên thấy cô mặc chiếc áo sơ mi của mình thì bỗng nuốt nước bọt kiềm dục vọng lại. Anh nhìn ra chỗ khác nói:

- "Có việc gì không?"

- "Tôi muốn hỏi anh uống thuốc bổ bao lâu rồi?"

Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

- "Cũng được hơn tuần rồi."

- "Lần nào cũng là cô người hầu tóc ngắn kia mang thuốc cho anh?"

Anh nghe cô nói vậy liền cười nói:

- "Em ghen sao?"

- "Tôi đang hỏi nghiêm túc. Nếu anh còn muốn sống thì trả lời đi." Cô lạnh giọng nói

- "Không, mấy hôm đầu là Lý Trung Thành mang thuốc nhưng bên Mỹ có việc nên 3 hôm nay để cho người hầu mang lên."

- "Anh không phát hiện trong thuốc có độc sao?"

- "Có độc?"

- " Đúng, loại độc tên K575, uống trong 1 tuần là chết."

Anh nghe cô nói vậy thì mặt đen lại. Khí lạnh trong phòng tỏa ra. Cô nhìn anh nói:

- "Yên tâm, tôi là người tạo ra độc đấy thì tôi cũng tạo ra được thuốc giải nha."

- "Bây giờ anh cần em diễn chung 1 vở kịch." Anh nhìn cô nói

- "Vở kịch?" Cô ngơ ngác hỏi anh

- "Xung quanh anh không chỉ 1 mà nhiều tên gián điệp. Anh cần em phối hợp để tìm ra kẻ đứng sau."

- "Mặc dù không biết vở kịch của anh là gì. Nhưng anh cần thì tôi sẽ luôn luôn giúp."

Cô cầm bát thuốc mang vào nhà vệ sinh đổ, rồi mang ra đặt lại trên bàn rồi đi thì anh nắm tay cô kéo lại, anh hôn lên môi cô, vừa nãy uống sữa nên trong miệng cô ngọt hơn. Anh mút hết vị ngọt, đưa lưỡi quấn sâu vào trong miệng cô. Đến khi thấy hô hấp của cô không đều anh liền buông ra. Cô đỏ mặt chạy ra khỏi phòng làm việc của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play