Trong cơn mê man, tôi dần tỉnh dậy trước mắt là một cái đèn lồng, được chiếu sáng, bỗng nhìn qua phía bên phải có một giọng nói phát ra: “Anh tỉnh rồi à?”. Tôi bất ngờ khi nhìn thấy Trương Tuệ Anh, cô ấy đang ngồi ngay trước mắt, khoanh tay lại nhìn tôi.

- Cô,…tại sao cô lại ở đây? Trịnh Liên Liên đâu? tôi bị cô ta chuốc thuốc, đúng rồi, còn ba mẹ của tôi nữa, tôi phải đi tìm họ!

Nói xong, Niên Vũ quay bén cái mền bên góc, anh bật dạy rời giường, khoác chiếc áo được quay bên cạnh góc giường, nhưng rồi anh bị cánh tay của Trương Tuệ Anh chặn lại.

- Cô làm gì vậy?

- Ba mẹ của anh đã an toàn rồi, Trịnh Liên Liên cũng đã bị bắt, sao anh lại hối hả như vậy?

- Không hối hả sao được? Chẳng lẽ lại ung dung như cô à? Cô đã cứu tôi sao? Tại sao cô lại ở đây? Tuệ ANh tôi nghĩ cô đang làm việc,…

Cô ấy bỗng nhiên trầm ngâm, đột nhiên quay lại nhìn tôi bằng đôi mắt thật lệ sầu, rồi thở dài, tôi thì lại không hiểu ý nghĩa của tiếng thở đó, đột nhiên cô ấy ngồi xuống giường, kéo cái cà vạt của tôi, nhanh như chớp, cô ấy áp trán của mình vào trán của tôi, lúc này tôi có thể cảm nhận rõ từng hơi thở nóng hổi, giọng nói của cô ấy bèn khẽ bên tai

- Niên Vũ, anh thử gọi điện cho Trương Tuệ Anh xem?

- Cô nói gì vậy. Đầu cô bị va chạm chỗ nào à? “Gọi điện cho Trương Tuệ Anh” là thế nào?

Cô ấy nhìn tôi chăm chăm như thể “hãy làm theo đi, không được trái”, không biết làm gì hơn, tôi muốn thoát khỏi “Trương TUệ ANh” kì lạ này, cho nên cũng bèn gọi điện

*Tút, tút*

- Anh bị điên à Niên Vũ, sao lại gọi cho tôi lúc này, anh biết tôi đang bận lắm mà?

Khi nghe lời nói đó, tôi xanh xao nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt sắc bén ấy vẫn đăm đăm nhìn tôi, tôi thụt lùi lại phía sau và hỏi, tôi đang sợ hãi và bàng hoàng đến mức nói không ra lời

- Cô,…cô là ai vậy!

Đột nhiên, cô ta đứng dậy, tiến lại gần phía của tôi, cô ta càng tiến đến, tôi càng thục lùi, đến khi tới “bước đường cùng”, lúc ấy tôi bị dồn sát vào bước tường, trong người tôi hoang mang, tôi tự trấn tỉnh bản thân bằng câu “cô ấy chỉ đùa thôi”, tôi đồng loạt nôn ra câu từ “cái gì”, “là sao”, “làm gì”, nhưng cô ấy không đáp lại.

- Anh nhận ra cái ôm này chứ? Tôi đã ôm anh ở bờ sông lúc đó, quả thật nơi đó là nơi yêu thích nhất của tôi, từ đó tôi có thể ngắm nhìn bờ biển, anh nhớ không Niên Vũ, anh đã nắm lấy tay tôi không buông khi anh ngất đi, anh có nhớ bàn tay này chứ? Trương Tuệ Anh đang đứng trước mắt anh, và Trương Tuệ ANh anh gặp sáng nay, anh thích ai hơn?

Đầu tôi bỗng hoang mang, nó trống rỗng như chẳng biết làm gì, dường như tôi không hiểu cô ấy nói gì, nhưng cũng hiểu được một ít, tôi cảm nhận được rằng người đang đứng trước mắt tôi, người đang ôm tôi, người đang nắm lấy tay tôi, thật thân thuộc,…!

- Anh nhớ tôi chứ?

Tôi đáp lại rằng: “Rốt cuộc cô là ai?! Bây giờ tôi có thể khẳng định rằng người đang đứng trước mắt tôi không phải Trương Tuệ Anh!

- Tôi chính là Hà Tiểu Hi, là người đã ở bên cạnh anh lâu nay! Anh,…nhớ rồi chứ?

Quên? Nhớ? Hai khái niệm đó bỗng rối rắm, nó xáo trộn khiến chúng lẫn loạn với nhau, cũng giống như hình ảnh của Tuệ Anh và Tiểu Hi lại bị lẫn lộn, chúng lộn xộn, rối loạn, từ sâu trong trái tim không hiểu sao tôi lại có cảm giác thật bất ngờ nhưng lại vui vẻ, không hiểu sao tôi lại cảm thấy ấm áp trong vòng tay này, không hiểu sao tôi lại cảm thấy cô gái trước mắt thật quen thuộc, không hiểu sao,…

Nhưng rồi tôi bỗng hoảng hốt, tôi bèn nói rằng khi nhận ra một điều là Hà Tiểu Hi đã chết, tại sao lại xuất hiện ở đây? Đó có chuyện gì xảy ra? Thứ gì đang diễn ra?

- Cô,…cô là Tiểu Hi? Cô ta đã chết rồi? THế tại sao cô ta lại ở đây!

Tôi bèn đẩy cô ta ra, chạy gần về cánh cửa, để khi cần thì chạy cho nhanh.

- Tôi thật sự là Hà Tiểu Hi, tôi chưa chết, từ khi cứu anh ở chiếc máy bay, tôi đã nghĩ rằng mình đã bước một chân ở cửa địa ngục, nhưng không ngờ mạng tôi lại lớn đến vậy! Tôi đã được một người cứu sống, ân nhân của tôi! Anh có tin không?

Tôi không hiểu tại sao? Chuyện gì đang xảy ra? Tôi im lặng không nói gì, tôi không muốn tin, nhưng vẫn hỏi: “Nếu như sự thật là vậy, vậy tại sao cô lại không trể về? Bấy lâu nay cô đã ở đâu?

- Bấy lâu nay sao? Tôi được người đó cứu trong lúc đang hấp hối ở bệnh viện, rồi sau đó tôi bình phục lại và tìm ra nguyên nhân của vụ bắt cóc, và rồi, tôi bị bắt! Trong khoảng thời gian đó tôi bị hành hạ, tra tấn, mà chính bản thân mình cũng chẳng biết tại sao? Tôi đã định cắn lưỡi tự tử tại chỗ, nhưng mà tôi nghĩ đến một người, một người bạn,…

- Vậy,…người bạn của cô là ai? Chuyện gì đã xảy ra?

Cô ấy tiến lại gần, nở một nụ cười tươi:

- Người bạn của tôi là Đại Thịnh!

Đôi mắt tôi mở to tròn, miệng cứ như bị dán chặt lại, lòng tôi cảm thấy đau như cắt, cứ ngỡ như thứ quý giá mà tôi nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, bị người ta chà đạp, giẫm nát, trước nụ cười đó, lòng tôi lại cảm thấy xót xa, hổ thẹn không biết vì nguyên nhân gì cả,…

- Chắc anh không tin, nhưng Hà Tiểu Hi còn sống, và anh không thắc mắc người hành hạ cô ấy, và chi tiết chuyện bắt cóc à?

Tôi nói: Cô nói đi

- Người hành hạ tôi và chủ mưu cuộc bắt cóc là Trương Tuệ ANh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play