Tác giả: Bạch Vân Tử Y

===o0o===

Sân huấn luyện cơ giáp có một khán đài, bình thường nơi này thường được được sử dụng cho học viên trong trường quan sát học tập thực chiến cơ giáp, nhưng vì hôm nay không giống, nên nó biến thành chỗ để cho khán giả và giám khảo quan sát thí sinh làm bài thi. Để đề phòng tiếng ồn có thể gây ảnh hưởng đến thí sinh, Viện Quân Giáo Liên Bang liền bỏ ra một chi phí lớn mua thiết bị tạo kết giới cách âm cách hình một chiều, cũng tức là người bên ngoài có thể nghe hay nhìn người ở bên trong, nhưng người bên trong lại không cảm thấy gì cả. Hơn nữa để tiện cho khán giả quan sát, nhà trường còn lắp đặt một quang bảng thật lớn cùng với nhiều máy quay hình mini có thể quay hết mọi ngóc ngách trong khu vực thi, vừa hay có tác dụng phòng cho thí sinh có ý đồ gian lận. Việc gian lận trong thi cử dù bất kể một ngôi trường nào trong Từ Á tinh hệ đều sẽ bị nghiêm phạt với hình thức cao nhất, nếu có thí sinh có hành vi không đúng khi làm bài thi bị phát hiện, thì coi như thí sinh đó trong tương lai không có khả năng đi học được nữa.

Hiện tại chỉ còn vài phút nữa là phần lý thuyết bắt đầu, mọi người gần như đã có mặt đông đủ. Nhưng mà lại có một thí sinh vẫn chưa xuất hiện. Người này vẫn luôn là nhân vật phong vân của Trung Ương Tinh, mới vừa rồi còn gây náo động bên ngoài cổng trường. Nghe nói cậu ta đã báo danh xong từ ba mươi phút trước, không thể nào đến lúc này còn chưa tìm được khu vực thi. Có khi nào cái phế vật kia hối hận rồi không? Cảm thấy mình không có khả năng nên đã sớm chạy trốn. Đa phần mọi người đều có suy nghĩ như vậy, bởi hình tượng trước kia của Trịnh Thành Hi đã in sâu vào lòng họ đến thâm căn cố đế, dù cậu ta trước đó đã biểu hiện mình không còn giống như dĩ vãng, nhưng ai biết được, người xưa còn có câu ngựa quen đường cũ mà.

Tần Liệt nhìn về phía cửa chưa từng thấy bóng dáng của thiếu niên bước vào, trong lòng có chút không vui. Cậu tại sao còn chưa đến. Thật sự giống như mọi người vẫn nói, cậu hối hận sao? Nhưng hắn không thể nào quên được ánh mắt kiên định ngày hôm ấy, một người có ánh mắt đó không thể ngay phút chót lại tỏ vẻ hối hận được. Chỉ là Tần Liệt dường như không còn xác định mình dùng lí trí phán định ra điều này hay là trong lòng hắn muốn như thế nữa.

“Trịnh Thành Hi lại chạy đi đâu rồi? Trịnh Hâm, cô dùng quang não liên lạc với cậu ấy xem.” Mạnh Dật Hiên là một trong những nhân tố hóng phần biểu hiện của Trịnh Bân ngày hôm nay, cho nên hắn không thể nào chấp nhận cái suy đoán của những người kia được, biết vậy trước đó lấy số quang não của cậu ta, bây giờ người có liên lạc với Trịnh Thành Hi chỉ có Trịnh Hâm thôi.

Từ khi Trịnh Hâm nhận ra Trịnh Thành Hi có vấn đề, cô đã bắt đầu hối hận vì mình đã giúp cậu ta được dự thi. Thấy phong thái tự tin của đối phương khiến Trịnh Hâm hơi lo lắng. Bây giờ không thấy cậu ta đâu, vừa hay có thể làm yên lòng Trịnh Hâm một chút. Nhưng mà tên Mạnh Dật Hiên muốn cô liên lạc tìm cậu ta, Trịnh Hâm còn lâu mới vừa lòng hắn, vì thế cô đành dùng lí do lấp liếm “Xong rồi, mấy hôm trước quang não của đại ca bị anh ấy đập hỏng, hiện đang dùng cái dự phòng, mà em lại không số kết nối với quang não dự phòng đó, nên không cách nào liên lạc được rồi.”

“Vậy sao...” Mạnh Dật Hiên nhíu mày. Không đến mức trùng hợp như vậy chứ, nhưng mà hắn không thể ngồi yên không làm gì được, vẫn là đi tìm và lôi tên nhóc kia về thôi “Tần Liệt, Trịnh Hâm, chúng ta đi tìm cậu ta đi, có thể cậu ta bị lạc đường thôi.”

Cái lí do lạc đường là để nói cho người khác nghe thôi, chứ trong lòng bọn họ đều thừa biết cái lí do này không đáng tin, chỉ là họ càng không ngờ lí do đấy vậy mà là sự thật, hơn nữa không đợi bọn họ đi tìm Trịnh Thành Hi, người ta đã đi cùng một nam nhân khác đến khu vực làm bài thi rồi.

Mọi người thấy Trịnh Thành Hi xuất hiện thì bắt đầu nhốn nháo lên. Tên này cứ phải vào phút chót mới chịu đến, muốn làm màu hay gì. Mà nam nhân đi cùng cậu ta là ai, nhìn thế nào quen như vậy.

“Đó không phải Đại điện hạ Ân Vĩnh sao?”

Không biết là ai thốt lên đầy kinh ngạc, sau đó không ít người chuyên chú vào thân ảnh anh tuấn của Ân Vĩnh, xong lại quay qua quan sát phản ứng của Tần Liệt. Người ở cái Từ Á tinh hệ ai mà không biết Đại điện hạ và Tần thiếu là hai vị thiên chi kiều tử có thiên phú cao nhất mấy trăm nay, cùng là kì phùng địch thủ duy nhất, mỗi vị còn đều có bối cảnh và khí chất không giống nhau, thêm nữa là dung mạo cực phẩm, là đối tượng mà bất kể giới nam hay nữ đều nhiệt liệt truy phủng. Hôm nay hai người còn xuất hiện cùng một nơi, đương nhiên thành đối tượng cho quần chúng thảo luận rồi. Cùng không biết ai quay lại cảnh này đăng lên tinh võng, bây giờ video đó đang rất nóng, thêm chí còn không kém hơn bao nhiêu với video phát sóng trực tiếp hiện tượng kì lạ nhà Trịnh gia, trong đó đa số đều tiếc hận vì không được có mặt ở hiện trường.

Mà ba người Tần Liệt thấy Trịnh Thành Hi đi cùng Ân Vĩnh càng ngạc nhiên hơn, đặc biệt là Trịnh Hâm. Cô nắm chặt tay nhìn chằm chằm Trịnh Thành Hi, móng tay được cắt tỉa gọn gàng như muốn găm sâu vào da thịt. Sao cậu ta vẫn đến, còn đi cùng đại điện hạ nữa. Nói chuyện còn vui vẻ như vậy, cậu ta từ khi nào lôi kéo được cái đùi vàng này rồi. Nếu là người khác Trịnh Hâm có thể không quan tâm, thậm chí còn nhiệt liệt vỗ tay ủng hộ nữa. Nhưng tuyệt đối không thể là đại điện hạ. Lập trường giữa Liên Bang và Đế Quốc đã không còn đồng nhất, bệ hạ vẫn luôn không thích Tần gia, đại điện hạ còn là đối thủ của Tần Liệt, nếu sau này Trịnh Hâm có thể gả vào Tần gia, đồng nghĩa Trịnh gia đã chọn lập trường cho mình là ủng hộ Liên Bang, đối lập Đế Quốc, mà bây giờ Trịnh Thành Hi lại ra vẻ quan hệ tốt với người hoàng thất, Trịnh gia sẽ lâm vào tình cảnh khó xử. Đúng là tên đáng ghét, chỉ giỏi ngáng đường cô, trước nay đều như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play