Từ Trịnh gia đến Viên Quân Giáo cũng không quá xa, Mạnh Dật Hiên lái phi hành khí chỉ mất mười phút. Đợi bọn họ đáp xuống đã thấy dòng người đông như mắc cửi xếp thành hai hàng đứng trước cổng trưởng, hiển nhiên là đang làm công tác báo danh để vào thi. Tiểu Bảo Bối đã giúp Trịnh Bân đăng kí từ sớm rồi, còn giúp cậu thăm dò hết đối thủ ngày hôm nay. Ngoài một Ninh Duật của Trung Ương Tinh thì ở năm tinh cầu ngũ hành cũng có thiên tài thiết kế sư không kém hơn bao nhiêu. Mà họ đều có một mục tiêu chung là giành được hạng nhất để được Trần Sương nhận làm học trò, sức cạnh tranh này đương nhiên không thể xem thường. Nhưng mà đấy là khi không đem so với kí chủ. Kí chủ hiện tại trong đám tân sinh cũng là nhân trung long phượng, cộng thêm sự trợ giúp cấp thần của hệ thống nó, đừng nói là hạng nhất, bảo cậu đi làm lão sư cũng không ai phản đối.
Bốn người Trịnh Bân vừa xuất hiện liền thành tâm điểm của sự chú ý. Trách sao được, bốn người dù nam hay nữ đều mang dung mạo xuất sắc, khí chất lại không tầm thường, đặc biệt là hai cái nam nhân lạnh lùng đi chính giữa, tuy chiều cao khác biệt nhưng hoà hợp đến kì lạ, không biết đây là thiên chi kiều tử nhà nào.
Đa số thí sinh ở đây đều là người của các tinh cầu khác, tuy Tần Liệt ở Từ Á tinh hệ khá nổi danh nhưng lại không mấy khi lộ mặt, nên đương nhiên họ không nhận ra hắn. Trịnh Thành Hi cũng rất nổi danh, nhưng mang theo chiều hướng bị người người phỉ nhổ, ấn tượng nhị thế tổ đã khắc sâu trong lòng quần chúng, làm sao có thể nghĩ ra một trong hai thiếu niên lạnh lùng kia là Trịnh Thành Hi.
Nhưng chính vì là đa số, nên ở đây vẫn có người nhận ra bọn họ, không biết ai hét lên “Tần đại đại đến rồi” khiến hai hàng vốn đang xếp nghiêm chỉnh chờ đến lượt dần trở nên nhốn nháo. Chỉ cần quan sát một chút bọn họ liền nhận ra ai là Tần Liệt, nhưng vì khí tràng lạnh giá của hắn nên chẳng mấy ai dám đến gần. Xong trên đời này luôn không thiếu mấy kẻ thiểu năng muốn tìm chết, từ trong đám người xông ra một thanh niên thân cao mét tám, ánh mắt trợn ngược chỉ thẳng về phía Trịnh Bân.
“Trịnh Thành Hi, tên phế vật như mày vậy mà dám tới? Mày cho là thay cái ngoại hình tao sẽ không nhận ra sao? Hừ dù mày có biến thành tro tao cũng nhận ra!”
Người xung quanh nghe được lời của thanh niên liền trợn mắt há mồm nhìn về phía Trịnh Bân. Đây là cái phế vật Trịnh gia trong lời đồn, nhìn thế nào cũng không giống cũng được không, thanh niên kia không có nhận nhầm người chứ?
Tần Liệt nghe thấy lời ô ngôn uế ngữ của thanh niên ánh mắt liền trầm xuống, nhưng không đợi hắn hành động đã cảm thấy một trường khí lạnh toả ra khiến không khí trong nháy mắt giảm đột ngột xuống âm độ, mà đối tượng bị nhắm vào lại càng thêm không xong.
Hoàng Tuấn hắn đường đường là một ma pháp sư hệ thổ cấp hai, cộng thêm có một Hoàng gia chống sau lưng, bình thường quen thói nịnh nọt người mạnh hiếp đáp kẻ yếu, chưa một lần nào rơi vào cảnh yếu thế như hiện tại. Nếu là lúc trước Hoàng Tuấn chẳng quan tâm đến Trịnh Thành Hi đâu, tuy cậu ta là phế vật nhưng vẫn có Trịnh gia khổng lồ phía sau, Hoàng gia bọn hắn chưa đủ năng lực để nuốt trôi Trịnh gia. Nhưng ai bảo tên tiện nhân này không biết xấu hổ dám hãm hại đệ đệ Hoàng Nghị của hắn, còn đổ vấy cho em gái Trịnh Hâm của mình làm. Nếu không phải có Tần Liệt đứng ra chắc hắn còn bị tiện nhân này cho quay mòng mòng. Nếu đã như vậy hắn không cần e dè Trịnh gia nữa, chỉ cần Trịnh Thành Hi bước chân ra ngoài Hoàng Tuấn hắn sẽ khiến cậu ta sống không được chết không xong.
Hôm nay Hoàng Tuấn đến đây không phải vì báo danh, mục đích chính là ôm cây đợi thỏ chờ Trịnh Thành Hi đến. Vụ cá cược trên tinh võng hắn đã sớm biết, càng hiểu rõ sự điên cuồng của Trịnh Thành Hi đối với Tần Liệt. Cơ hội tuy mong manh nhưng cậu ta sẽ không dễ dàng từ bỏ, cho nên hắn đã đoán đúng. Nhưng sự tình không giống hắn tưởng tượng. Đáng ra lúc này người quỳ xuống khúm núm là Trịnh Thành Hi chứ không phải hắn, mà người toả ra khí thế lạnh lẽo đứng đằng kia nên là mình mới phải. Mọi người không phải vẫn nói Trịnh Thành Hi là phế vật bất học vô thuật sao, thế đây là có chuyện gì. Có thể áp chế một người ma pháp cấp hai thể thuật cấp B như hắn ít nhất phải có cấp tinh thần lực hoặc cấp thể thuật cao hơn, mà Trịnh Thành Hi bẩm sinh không có tinh thần lực, cho nên nói thể thuật của cậu ta trên cấp B? Nhưng dù thể thuật chênh lệch cũng không thể khiến người rét lạnh như vậy chứ.
Đây không chỉ là thắc mắc của Hoàng Tuấn mà còn có những người đứng trong phạm vị xung quanh Trịnh Bân bán kính 200 mét nữa. Từ khí tức này cho thấy Trịnh Thành Hi không khác gì một ma pháp sư hệ băng cấp hai, cái rét lạnh vừa lan toả đã khiến người ta lạnh thấu tâm can không kịp phòng bị. Cũng may những người ở đây hoặc là chiến sĩ, không cũng là ma pháp sư hay thuần thú sư, cùng với khí lạnh kia cũng không phải nhắm vào họ mà đến, nên bản thân mỗi người chỉ cần điều tức một chút liền không vấn đề gì.
“Trịnh Thành Hi, mày cho rằng chút khí lạnh này đã làm khó được tao sao, bổn thiếu hôm nay nhất định phải giết chết mày.”
Hoàng Tuấn vốn đang quỳ dười đất đột nhiên vùng lên chạy về phía Trịnh Bân. Hừ, tốn mất một lần sử dụng của vòng bảo hộ mà gia gia đưa, bình thường hắn đều tiếc không dám dùng, trong lòng càng thêm hận Trịnh Thành Hi hơn. Mặc kệ cậu ta có năng lực gì, Hoàng Tuấn chỉ biết hắn muốn Trịnh Thành Hi chết thì cậu ta không thể sống.
“Gai Đất!"
Hoàng Tuấn khi còn cách Trịnh Thành Hi khoảng vài chục phân liền phóng gai đất về phía đối phương, chỉ là gai đất chưa đi được bao xa đã bị một bức tường lửa ngăn lại. Hoàng Tuấn không kịp hồi thần đã cảm thấy cổ áo bị người xách lên, đợi hắn quay đầu nhìn ra phía sau đã bị người doạ cho mất mật, miệng lắp bắp:
“Quân...Quân giáo uý?”
“Hừ, dám ở địa bàn lão tử đánh nhau, còn dùng đến ma pháp, ngại mệnh quá dài?”
Quân giáo uý Quân Diệu thân cao hai mét, lưng hùm vai rộng, dung mạo tuấn lãng, ánh mắt như ưng, khí thế sát phạt, lúc này nhấc Hoàng Tuấn lên như xách gà con, mở miệng ra là đầy mùi thô tục, vừa giáo huấn tên tiểu tử không biết điều vừa hơi liếc sang nhìn chằm chằm Trịnh Bân. Ha, tên tiểu tử này có chút thú vị. Khí thế kia không phải muốn mô phỏng là được, đây giống như khắc từ trong xương cốt toả ra. Quân Diệu trước kia đã từng nhìn thấy Trịnh Thành Hi một lần, bản năng của quân nhân từng chinh chiến nói cho hắn biết Trịnh Thành Hi lúc này và khi dó không giống một người. Trịnh Thành Hi bây giờ càng mang đến cảm giác nguy hiểm thần bí không thể nhìn thấu. Có lẽ hắn nên báo cáo tình hình này cho vị kia biết. Người mà hắn nói đến hẳn đã xuất hiện rồi.
~~~~~~~~~~~
Y: Y gần đây đang tập trung viết bộ Phế Quân nên tiến độ bộ này sẽ chậm lại một chút, từ 2-4 chương/tuần xuống 1-2 chương/ tuần nha ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT