Sắc trời âm u, ngày không nên ngày đêm không tới đêm. Mặt Trời và mặt Trăng xuất hiện cùng một lúc tạo nên nhiều hiện tượng kì dị. Cây cối lúc khô lúc héo. Một tia sáng đi xuyên qua cả bầu trời dị tượng.
Phượng Trung Cung
Tiếng la đầy sự đau đớn của người phụ nữ đang lâm bồn trong căn phòng tấp nập người ra vào liên tục. "Mẫu hậu đã lâm bồn một ngày một đêm, liệu có ổn không phụ hoàng?"
Thiếu niên mặc trường bào màu vàng, tay cầm trường kiếm đi qua đi lại trước cửa cung với vẻ mặt đầy sự lo lắng. "Phụ nữ mang thai tới lúc lâm bồn ai chẳng vậy khi mẫu hậu con sanh ra con cũng đầy đau đớn như vậy. Nhưng mà hiện tượng bây giờ làm ta cũng cảm thấy lo."
Nam nhân tuổi hơn bốn mươi mặc long bào tuấn tú ngẫm nghĩ nhìn sắc trời. "A! Đau quá!" Tiếng thét của người phụ nữ đang lâm bồn trong kia đầy sự đau đớn. "Chủ tử cố lên, tiểu hoàng tử sắp ra rồi. Cố một chút nữa."
Bà đỡ từ từ kéo đứa bé ra hai hàng nước mắt bà chảy dài "Chủ tử có thể an tâm nghĩ ngơi rồi." Bà quấn đứa bé trong một mảnh vải màu vàng bồng đứa bé đưa cho nam nhân "Chúc mừng bệ hạ, lại là một tiểu hoàng tử.", "Thật ư, con của ta!" Hoàng đế Âu Dương Mặc mừng rỡ chạy đến bồng lấy đứa bé mủm mỉm nằm trong tay của La ma ma.
Tia sáng dị tượng đâm thẳng vào đứa bé. Một dấu ấn xuất hiện giữa tráng. Vầng sáng lại tiếp tục nâng đứa bé lên không trung "Đây là..." Thái tử Âu Dương Mặc Nguyên bất ngờ nhìn vào hoàng đệ của mình. Mặt Trời và mặt Trăng hòa làm một, đứa bé theo đó chia làm hai nửa. Đứa bé còn lại cũng xuất hiện Long ấn và theo vầng sáng kia biến mất giữa không trung. "Chuyện gì đã xảy ra, tại sao..." chưa nói hết câu trước sân xuất hiện một lão giả râu tóc bạc phơ, thân hình tiêu sái cưỡi Bạch Linh Hạc. Lão giả nhìn vào đứa bé trên không trung nhờ vầng sáng nâng đỡ chỉ điểm: "Long mệnh đã xuất hiện, chưa biết là phúc hay họa. Nhưng, đại lục Yala này sẽ có thay đổi rất lớn khi đứa trẻ này ra đời." Lão giả vuốt râu cười nhìn đứa bé. "Giám hỏi Bạch Hà tiên nhân hiện tượng hồi này là. Còn một nửa kia của hoàng nhi vãn bối đã đi đâu?"
Hoàng đế Âu Dương Mặc chua xót chắp tay thỉnh hỏi Bạch Hà tiên nhân. "Tuy là mang Long mệnh nhưng nửa còn lại sẽ không sống quá hai mươi khi không tìm được nửa kia của mình." Bạch Hà tiên nhân ôn tồn chỉ bảo. "Dám hỏi tiên nhân làm sao để tìm được nửa còn lại của hoàng đệ vãn bối? Đứa bé là nữ hay nam? " Thái tử Âu Dương Mặc Nguyên chắp tay cúi đầu nhìn Bạch Hà tiên nhân thành khẩn nói. "Song sinh tức sinh mệnh tương liên về phần là nam hay nữ thiên cơ bất khả lộ. Ha ha." Dứt lời Bạch Hà tiên nhân cưỡi Bạch Linh Hạc bay đi.
"Nguyên nhi, chuyện hôm nay không được nói cho kẻ thứ ba biết kể cả mẫu hậu của con để tránh nàng đau lòng.", " Thần nhi hiểu. Còn về nửa kia thì làm sao đây phụ hoàng, chúng ta không còn nhìu thời gian." Thái tử Âu Dương Mặc Nguyên cau mày. "Đứa nhỏ đó thật bạc mệnh" Hoàng Đế Âu Dương Mặc thở dài quah đi vào tẩm cung.
Đại lục Changlasiss.
Bộ lạc Satana cổ xưa.
Vầng sáng cứ tiếp tực đâm thẳng vào một bộ lạc. Đứa bé rơi xuống một khu vườn tươi tốt.
"Chỉ vì cho nhầm Axit mình mới bị nổ tung. Đây là đâu? Tại sao ta lại thành một đứa trẻ rồi hả trời?" Thiếu nữ thiên tài xuyên không. Đây là một chuyện mà trước giờ Mặc Chi nàng chưa từng nghĩ đến.
Tiếng bước chân dẫm nhẹ trên thảm cỏ xanh dần dần hướng về phía nàng. "Đừng nói là vừa mới xuyên không đã bị dã thú ăn thịt đấy chứ!" Mặc Chi xanh mặt không dám nghĩ tới.
Tiếng bước chân dừng lại. Giọng của một thiếu niên mười lăm mười sáu vang lên: " Trời đất! Tại sao một đứa bé lại xuất hiện trong vườn thảo dược của ta. Khụ khụ. Quên mang mạng che mất rồi." Thiếu niên tiến tới chỗ Mặc Chi bồng nàng lên vỗ vỗ mông "Trông thật đáng yêu nha! Tiểu hài tử ai bỏ người nơi này. Ta đứa ngươi về bộ lạc nha."
"Bổn cô nương mà nói được thì trả lời huynh có gì khó chứ!" Mặc Chi càu nhàu nằm trong miếng vải vàng giả vờ ngủ.
Thiếu niên bồng Mặc Chi về nhà của mình. Một thiếu nữ xinh đẹp cỡ chừng mười bảy đang phơi thuốc thấy thiếu niên đi về trên tay ôm một đứa bé tới hỏi: "Kang, đây là...?", đệ nhặt nó ở trong vườn thảo dược á. Ai nỡ nhẫn tâm bỏ rơi một đứa bé vừa mới sinh như thế này." Kang giao Mặc Chi cho Yang. Yang thấy điểm bất thường vừa mới xảy ra dị tượng và bây giờ là một bé gái, "Đệ phơi thuốc nhé! Ta bồng muội ấy tới chỗ bô lão", "Tỷ đi về sớm."
"Này vị tỷ tỷ này bồng ta đi đâu vậy nga." Mặc Chi nhọ nguậy, Yang lấy tay chọc chọc cặp má hồng hào của Mặc Chi "Muội chắc đói rồi nhỉ? Ta lấy sữa cho muội nhé!" Yang cười. Nụ cười đó làm Mặc Chi cảm thấy ấm áp. "Yang tỷ tỷ ta nhất định sẽ bảo vệ tỷ" nói rồi hai mắt của Mặc Chi ngấn lệ. "Muội muội ngoan đừng khóc nha." Yang dỗ dành, điều đó làm cho nàng nhớ lại người chị gái hồng nhan bạc mệnh của nàng khi ở thời hiện đại.
Ủng hộ cho mình có động lực ra chương mới nha mọi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT