~ Vậy mình đi ăn nha, tớ mới biết quán mì Tứ Xuyên mới mở ngon lắm, còn rẻ nữa.
~ Ừm, đi thôi.
Hai người liền cùng nhau lấy xe rồi đi đến đó. Sau khi lấp đầy cái bụng của mình, An Nhạc Nhạc thỏa mãn.
~ Ngon quá, Yên Yên thật biết chọn quán nha.
~ Tớ mà, bây giờ vẫn còn sớm, mình đi mua sắm đi.
Bái Yên nói rồi kéo tay An Nhạc Nhạc vào trung tâm mua sắm Thời Đại.
~ Nhưng mà, Yên Yên...tớ....
~ Cậu không phải lo, hôm qua vừa được trưởng phòng thưởng, hôm nay tớ bao cậu, haha.
~ Wow, thật à, Yên Yên hôm nay thật tiêu soái nha.
~ Còn phải nói, đi thôi.
An Nhạc Nhạc cùng Bái yên đi vào mấy shop quần áo, vui cười chọn đồ cho nhau.
~ A Nhạc, nhìn này, cậu mặc chiếc váy này nhìn hợp lắm, vào thử đi.
Bái Yên ném cho An Nhạc Nhạc cái váy rồi đẩy cô vào phòng thử đồ. 5 phút sau, cô bước ra trước ánh mắt trầm trồ khen ngợi của Bái Yên và nhân viên bán hàng.
~ Cô An mặc chiếc váy này thật đẹo nha, thân hình rất chuẩn.
~ A Nhạc nhìn cậu xinh quá đi, thật muốn cắn cho một phát.
~ Cảm ơn nha.
An Nhạc Nhạc mỉm cười.
Nhưng không vui vẻ được lâu, lại có một giọng nói đầy khó chịu cất lên.
~ An Nhạc Nhạc, sao mày lại ở đây?
Không ai khác chính là An Tân Hạ.
~ Tôi ở đây phải cần có sự cho phép của cô à?
An Nhạc Nhạc khó chịu trả lời.
~ Mày còn giở thái độ đó ra nói chuyện với tao? Năm xưa không phải mày rất kính nể An gia sao? Bây giờ lại lật mặt như thế, thật đúng là đồ con hoang.
An Tân Hạ cười khẩy nhìn cô với ánh mắt chế giễu.
An Nhạc Nhạc cô năm xưa đúng thật là phải nể mặt An gia, nhưng bây giờ cô đã không còn ở đó, thích làm gì là quyền của cô, sao phải để bọn người như họ can thiệp.
~ Nhưng bây giờ tôi không còn ở An gia nữa, cô quản được tôi sao?
~ Mày...mày.....loại người như mày mà còn dám bước chân vào đây sao? Nhân viên đâu, sao lại để loại người rách rưới như cô ta bước vào đây, sai bảo vệ lôi cô ta ra.
An Tân Hạ không nói lại được bèn đổi chủ đề ngay. Mượn cớ đó còn sai luôn nhân viên đuổi An Nhạc Nhạc đi.
~ Cô có quyền à? Chúng tôi cũng là khách hàng, cũng vào đây mua hàng, cô không có cái quyền đó.
~ Loại người như mày mà cũng mua nổi, năm con số trở lên đấy, có khi bằng cả một năm lương của mày.
~ Ai nói chúng tôi không mua nổi, cô đừng có khinh thường.
Bái Yên đập chiếc thẻ lên bàn. Cô thật sự quá ức chế rồi, cái loại người này, kiêu ngạo, hống hách, nếu không phải do An Nhạc Nhạc níu lại mấy lần thì cô đã lao lên mà tát cho cô ta mấy cái rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT