Bình minh xuất hiện, đón chào một ngày mới mẻ mà bình dị. Đối với hai con người đẹp đôi đến từng góc cạnh đang nằm trên giường đó chính là một điều hạnh phúc. Chỉ mong rằng cứ mỗi buổi sáng sẽ thấy được nửa kia của đời mình.

Sở Ngôn Hàm vẫn chưa có ý định rời giường, anh nằm chóng nhìn cô ngủ, tối qua khi biết cô đã mệt không còn sức, anh rất tinh nhạy, thành thạo tắm rửa rồi thay đồ cho cô, để tránh cô lại sinh bệnh.

Những ngón tay của anh khẽ đưa lên trên mặt cô, chạm vào từng đường nét trên mặt.

Nếu như nhìn kĩ cô hơn, sẽ phát hiện cô rất rất xinh đẹp, tựa như con lai vậy? Mũi cao thoát, môi hồng hào không dùng son cũng thấy đẹp, da mặt trắng hồng mịn màng từ nhỏ, cộng thêm đôi mắt tinh xảo long lanh.

Chỉ cần thấy liền nảy sinh cảm giác ưa thích. Bởi vì vậy, ngày lần đầu tiên nhìn thấy cô anh đã đem lòng say mê và yêu cô đến tận bây giờ tình yêu đó cứ dâng trào trong anh.

Lúc này, Song Thuần mới ngọ nguậy mở mắt, đập thẳng vào mắt cô chính là gương mặt điển trai của chồng mình, không thể không nói rằng anh như cực phẩm mà ông trời ban cho cô. Đã tốt lại còn đẹp ngời ngợi như vậy?

Bảo sao có rất nhiều cô gái nhìn ngắm đến.

"Ngủ thêm chút nữa đi?"_Sở Ngôn Hàm chuyển bàn tay lên tóc cô, vuốt nhè nhẹ, cưng chiều hôn lên trán cô một nụ hôn buổi sáng.

Song Thuần mỉm cười nho nhã, vùi đầu vào vòm ngực rộng mà săn chắc của anh, như một đứa trẻ,tay cô đặt ngang hông của anh, còn tay kia thì đặt ở bụng:"Không ngủ nữa, chỉ muốn ôm anh như vậy mà thôi?"

"Vợ? Anh thấy em bắt đầu có một sở thích rất biến thái?"

Song Thuần cả kinh:"Em, em làm gì có!".

Sở Ngôn Hàm đưa mắt nhìn xuống cô:"Tay em đang đặt trong bụng anh, còn xoa xoa làm gì? Như vậy mà bảo không biến thái?"

"Em cũng không biết nữa, em thích sờ anh như vậy, bởi vì bụng anh có múi, sờ vào rất tuyệt!"

"Vậy sao em không thử sờ tiểu đệ của anh?".

"Em mới không thèm?"

Song Thuần nghe thấy, ngồi bậc dậy, định kéo xe lăng lại để vào nhà tắm nhưng mà Sở Ngôn Hàm nhanh tay lẹ chân, kéo cô vào lòng:"Nằm thêm tí nữa đi, anh muốn trò chuyện với em một lát!"..

"Em còn đi làm nữa, đã mấy ngày rồi em không lên cửa hàng"!

"Em đừng lo, anh cho người sử lí hết rồi".

"Anh chu đáo thật!"

"Vậy vợ có nên khen thưởng anh không?".

Song Thuần cười để lộ ra hàm răng trắng tinh, đẹp mắt:"Anh muốn em thưởng cái gì? Một mó quà, hay là bao một chầu ăn uống"

"Tất cả đều không muốn, anh có món quà to bự là em rồi, một chầu ăn thì anh không muốn, anh chỉ muốn em hãy sinh cho anh một đứa con?"

Nghe đến con, Song Thuần vô cùng nhạy cảm với việc đó, cô thân đi lại không được nếu như có en bé ngay lúc này không phải lại càng trở thành gánh nặng của anh hay sao?

- ----còn---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play