Yến Lẫm mang theo cơ thể mỏi mệt về đến nhà, mới vừa mở cửa ra, một thân ảnh thon dài đã lấy phương thức sét đánh không kịp bịt tai bổ nhào vào trong lồng ngực hắn, sau đó thuần thục vắt vẻo trên người hắn.
“Hu hu hu, oa oa oa.” Mặc đại mỹ nhân tuy rằng khóc lóc hệt như sét đánh ầm ĩ nhưng lại không hề “đổ mưa”, song nhìn qua trông thương tâm cực kì, cả kinh đến mức Yến Lẫm vội vàng ném áo khoác và cặp đựng văn bản xuống, áp mỹ nhân vào tường hung hăng hôn một phen.
Mặc Lý che lại đôi môi bị hôn đến mức đỏ bừng, vẻ mặt lên án.
“Em đang thương tâm mà, sao anh lại có thể cầm thú như vậy.”
Yến Lẫm bày ra dáng vẻ khá là bad boy, nới lỏng cà vạt đi đến giữa phòng khách, tựa như đại gia ngả người lên sofa.
“Khát quá, rót cho anh ly nước đi A Ly.” Tựa như một đại kim chủ chân chính.
Mặc Lý mặc một bộ Đường trang cao lãnh, dưới chân xỏ đôi dép bông không tương xứng với bộ đồ hùng hổ đi rót một ly nước, lại hùng hổ trở về, ngồi xuống bên cạnh Yến Lẫm, làm trò trước mặt Yến Lẫm uống một hơi cạn sạch.
“A, thoải mái.”
Mặc Lý ở dưới ánh mắt bất mãn của Yến Lẫm bỏ ly nước lọc xuống, ôm lấy gối hồ ly A Ly của mình, e hèm lấy lại giọng, bắt đầu ngân nga mấy điệu khúc dân gian diễn tả phong hoa tuyết nguyệt.
“Tay cầm đàn cổ bắt đầu gảy, tương tư tình lang của ta lại khó mở lời. Canh một í a trăng non nhô cao, hỏi một câu tình lang chàng có ở đây không a í a~~~”
Mặc bầu gánh của chúng ta, có thể xướng điệu phong nhã, cũng có thể xướng điệu khúc dân gian về đề tài phong nguyệt, chính là đa tài đa nghệ như thế.
Mặc Lý vươn bàn chân trắng nõn mềm mại chọt chọt thắt lưng của Yến Lẫm, vẻ mặt vô tội hỏi han: “Có ở đây không, đang hỏi anh đấy.”
Yến Lẫm đang chuẩn bị cầm cái ly tự đi rót nước, lúc này cầm lấy bàn chân bạch ngọc kia, chưa chờ hắn mở miệng nói gì, Mặc Lý cũng đã ném một ánh mắt cho hắn, tiếp tục xướng khúc chủ đề người lớn.
“Đưa tay sờ bàn chân ngọc ngà ——”
Ừm, ngay cả khúc “Mười tám điệu sờ” sừng nhân của chúng ta cũng có thể hát, thậm chí thanh mai trúc mã của cậu là đại sư ca Lý Thiếu Thiên cũng chưa từng nghe qua.
Kịch bản cho cảnh tiếp theo hẳn là tổng tài bá đạo dục hỏa đốt người, tự chủ mà hắn vẫn luôn kiêu ngạo nhất thời mất đi khống chế, hóa thân thành sói.
Đáng tiếc kim chủ không hiểu phong tình, thế nhưng bày ra vẻ mặt lạnh lùng gạt chân cậu qua một bên, đi rót ly nước lọc không mùi không vị của hắn.
Mặc Lý nhất thời có chút không hài lòng, Yến Lẫm cư nhiên xem một ly nước còn quan trọng hơn cậu, chẳng lẽ hắn ở bên ngoài có hồ ly tinh nào khác?!
Mặc Lý suy luận như thế, cũng chất vấn như vậy luôn.
Cậu ôm gối hồ ly A Ly đứng ở cạnh bàn để bình nước, nhìn Yến Lẫm bày ra dáng vẻ thân sĩ rót một ly rượu từ chai vang đắt tiền nhuận cổ họng.
“Bảo sao anh gần đây càng ngày càng lạnh nhạt với em, tan tầm cũng không có về nhà đúng giờ, em khóc cũng không an ủi em, cũng không nghe em xướng điệu dân gian, thì ra là vì anh ở bên ngoài có hồ ly tinh khác.”
“Khác?” Yến Lẫm nhấp một ngụm rượu nhỏ, lắc lắc ly rượu giương cao hàng mi. Thì ra em cũng tự biết em là một con tiểu hồ ly tinh à, thật sự là khó được một lần tự mình biết mình.
“Đừng có nói sang chuyện khác.” Mặc Lý hùng hổ vươn đầu tới, ở trước người hắn nhìn trái phải trước sau một lần, ngửi ngửi sau đó lại quan sát.
“Trên người không có mùi nước hoa lạ.” Cậu phân tích.
“So? Đại trinh thám đúc ra được kết luận gì rồi?” Yến Lẫm rất có hưng trí bồi cậu náo loạn.
“Kết luận chính là hồ ly tinh kia của anh nghèo đến độ mua không nổi nước hoa, anh không có tiền tặng người ta một chai.”
“….. Bộ tộc hồ ly của em lấy nghèo làm cơ sở nhận diện hả?”
Mặc Lý trừng hắn một cái: “Đừng có nói lảng sang chuyện khác! Không cho anh quấy nhiễu lúc em đang suy luận! Trên quần áo không có sợi tóc dài, cũng không có sợi tóc ngắn, ưm….” Không khỏi lâm vào trầm tư thật sâu.
Yến Lẫm cẩn thận nhìn cậu: “Thế nào đại thám tử, em rút ra kết luận gì từ điều này?”
“Anh không bị rụng tóc, thận tốt.”
Yến Lẫm: “…. Cảm ơn em, vì tính phúc trọn đời của em, anh vẫn luôn cố gắng bảo dưỡng.”
Mặc Lý đá hắn một cước: “Đừng có mà đùa giỡn, tên đẹp trai nhà anh bị tình nghi!”
Yến Lẫm nhịn không được cười ra tiếng, ôm Mặc Lý vào trong ngực.
“Tốt lắm tốt lắm, không chơi, lại đây để anh ôm một cái nào A Ly.”
Ở dưới trướng Yến Thâm dốc sức làm việc cũng không dễ dàng, anh họ vốn vẫn thích bóc lột em trai ruột, hiện tại phần yêu thích này chuyển sang trên người đứa em họ là hắn.
Hắn cũng cần mau chóng trở nên cường đại hơn, ít nhất cũng phải có khả năng tài chính tự do. Mặc Lý là bởi vì ở nhà chờ hắn đến mức hao hết kiên nhẫn mới náo loạn với hắn, giống như một bé mèo nhỏ, thật sự là đáng yêu cực kì.
Lúc này ngoan ngoãn để hắn ôm, càng thêm giống một bé mèo mềm mại.
Mặc Lý im lặng đứng ở trong lồng ngực Yến Lẫm, thẳng đến khi bụng của hai người đồng loạt phát ra âm thanh ọt ọt xấu hổ.
Mặc Lý ôm bụng nhíu mày nói: “Cục cưng đừng nghịch, để hai ba của con yên tĩnh trong chốc lát nào.”
Yến Lẫm: “…..” Hiển nhiên bởi vì hắn gần đây tăng ca càng ngày càng nhiều, Mặc Lý cũng càng ngày càng mất hứng, càng ngày càng có nhiều cảm xúc nho nhỏ, nên cũng càng ngày càng có những hành động gọi mời quyến rũ.
Cuối cùng vẫn là Mặc Lý làm cơm tối, trong bát còn bỏ thêm rất nhiều đậu đen.
“Nào, ăn cái này bồi bổ thận cho anh.” Mặc Lý bày ra dáng vẻ hết sức tri kỷ.
Yến Lẫm: “…. Anh cảm ơn em, thận của anh tốt lắm cám ơn.”
Ăn cơm xong rồi rửa bát đũa rồi tắm, đợi khi mọi việc hoàn thành, Mặc Lý đang muốn quay về phòng ngủ thì bị Yến thiếu gia được bồi bổ thận cả tối khiêng lên, vác người về phòng ngủ của hắn.
“Bộp!” Giường lún xuống.
Mặc Lý làm mấy hành động câu dẫn gọi mời rất chuyên nghiệp, nhưng đến bước áp dụng vào thực tế lại bắt đầu bối rối.
Cậu rụt ở giữa hai cánh tay của Yến Lẫm, hai tay chắp lại, vẻ mặt lấy lòng nở nụ cười.
“Em sai rồi, anh trai, em thật sự biết sai rồi. Anh tha cho em đi.”
“Anh buông tha em thì ai buông tha anh.” Hai mắt của Yến Lẫm sáng rực, vươn tay cởi bỏ nút áo ngủ phong cách thời Đường của Mặc Lý, nói ra một câu rất có feel tổng tài bá đạo.
Nút thắt này —— ừm… Cảm giác giống như đang lột đồ của anh họ vậy…. Ngày mai nhất định bắt Mặc Lý đổi bộ khác, không được mặc bộ đồ ngủ khủng bố này nữa!
Mặc Lý hiện tại là dáng vẻ quẫn bách cực điểm nhưng lại ngượng ngùng cự tuyệt, cuối cùng quyết định dùng tay che mắt đỏ mặt giả bộ làm đà điểu. Nhưng cuối cùng cũng không động đậy muốn trốn nữa.
Vạn Lý Trường Thành, rốt cuộc sau bước tỏ tình thành công lần trước, Yến thiếu lại thành công bước thêm 1.5 bước.
Chung chăn chung gối, ngủ chung một giường.
Cẩn thận tính tính, hết thảy công lao giống như là vì, tăng ca? Bởi vì tăng ca mấy ngày liên tiếp, cho nên Mặc Lý cảm thấy bị xem nhẹ, vì thế cậu muốn tìm cảm giác tồn tại, nên phải nhu thuận đáng yêu, phải dịu dàng thuận theo.
Hết thảy liền cứ như vậy thuận lý thành chương, nước chảy thành sông.
Quả nhiên, người đàn ông vì xây dựng chủ nghĩa xã hội mà cống hiến sức lực, vận hên cũng không phải là quá kém.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mặc Lý lần đầu tiên ở trên giường một người đàn ông khác tỉnh lại, đầu tóc bù xù ngồi ở đầu giường ôm chăn, vẻ mặt buồn bã như vừa bị mất đi thứ gì.
Yến Lẫm từ trong phòng vệ sinh rửa mặt đi ra, nhìn thấy bộ dáng này của cậu, ở trước mặt cậu búng tay hai cái thật vang, cười nói: “Yah, tiểu mỹ nhân, hoàn hồn.”
“Hử?” Mặc Lý phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn mấy dấu đỏ có to có nhỏ trên thân thể. Cậu chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã từng thấy heo chạy, hành động này của Yến Lẫm cũng quá là tay già đời rồi đó!
“Anh quả nhiên có hồ ly tinh khác!” Mặc Lý ôm chăn lên án.
Yến Lẫm không nói gì: “Không phải em đã kiểm tra qua là không có tóc không có mùi nước hoa rồi sao?”
“Đại biến thái, mua không nổi nước hoa còn chưa tính, anh cư nhiên ngay cả hồ ly tinh hói đầu cũng không buông tha! Là em nhìn lầm anh, gả phải tên chồng tồi.”
Yến Lẫm: “….”
Mặc Lý hừ hai tiếng, đi dép lê chạy ào vào toilet nắm chặt thời gian rửa mặt. Nghe được âm thanh Yến Lẫm chuẩn bị ra ngoài, cậu ngậm bàn chải từ trong toilet đi ra, nhìn theo Yến Lẫm đang đi về phía cửa chính.
“Hôm nay đi đâu vậy?”
Yến Lẫm cũng không quay đầu lại đáp: “Cùng hồ ly tinh ăn cơm.”
“OK, đi sớm về sớm.” Mặc Lý mồm miệng không rõ dặn dò.
Yến Lẫm phất tay, xuất môn đóng cửa, động tác liền mạch lưu loát.
Yến Thâm đang ăn bữa sáng trong sự hầu hạ của lão quản gia nhướn mày, bưng ly trà kỷ tử dưỡng sinh, nói với quản gia: “Yến Trăn không nghe điện thoại của tôi, ông tự mình đi tìm nó đi. Yến Lẫm hôm nay cũng đến, bữa tiệc hôm nay nó phải có mặt.”
Lão quản gia thấp giọng nói vâng, Yến Thâm tiếp tục ăn điểm tâm.
Sáng sớm lỗ tai cảm thấy nong nóng, hai đứa em trai không thể bớt lo này khẳng định đều đang mắng hắn sau lưng. Hai tên nhóc hư đốn này, nên trục xuất ra khỏi cửa hế
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT