Edited by Cigar.    

“Hai mươi ba, cúng ông Táo; hai mươi bốn, viết chữ (để treo ngày Tết); hai mươi lăm, quét bụi; hai mươi sáu, nấu thịt heo; hai mươi bảy, giết gà; hai mươi tám, ăn mì; hai mươi chín, dán câu đối xuân; đêm ba mươi, “thủ” ở nhà.”

Yến Lẫm là người lớn lên ở thành phố, chưa từng trải qua một cái Tết truyền thống như vậy. Gánh hát Mặc gia so với nhà bình thường còn càng truyền thống hơn, Yến Lẫm vẫn đi theo Mặc Lý làm này làm kia, thật sự có chút thích thú.

Bởi vì Mặc Lý tiếp nhận chức vụ bầu gánh, Mặc lão bầu gánh nhờ thợ may là chỗ quen làm cho cậu rất nhiều Đường trang theo yêu cầu, tựa hồ không mặc Đường trang sẽ không là một bầu gánh xứng chức.

Sau khi ông xem qua quảng cáo của Phân Thế, cho dù là con trai mình nuôi từ nhỏ đến lớn, Mặc lão bầu gánh cũng bị hung hăng kinh diễm một phen, thậm chí còn động tâm tư muốn đặt mua cho Mặc Lý một bộ Hán phục cổ hơn thế.

Mặc Lý vội vàng ngăn lại người ba không có chuyện gì làm, nhờ ông viết câu đối xuân, không chỉ viết cho gánh hát, mà còn viết để tặng cho gia đình của các đệ tử, tất cả đều giao cho ông. Mặc lão bầu gánh lúc này mới đánh mất cái suy nghĩ đáng sợ trong đầu kia.

Lúc này Mặc Lý mặc một thân Đường trang được may theo yêu cầu, sắc áo xanh lơ, hoa văn thanh nhã, chỗ cổ tay làm bằng lông mềm mại, vóc dáng thon dài như ngọc đứng ở bên cạnh bàn, múa bút lông viết chữ.

Những chữ này rất lớn, mỗi một chữ đều lớn hơn cái chậu rửa mặt, là câu đối sẽ treo ở hai sườn sân khấu kịch sau dịp tân niên.

Câu đối sáng tác:

Quan giả mạc tiếu thỉnh tác tụ thủ bàng quan khách

Diễn giả mạc si ngã diệc phùng trường tác hí nhân

(Người xem không cười xin hãy khoanh tay đứng nhìn

Người diễn không si ta cũng xin làm người góp vui lấy lệ)

Yến Lẫm đứng ở bên cạnh, cười nói: “Sao lại viết câu đối như vậy? Chẳng lẽ không nên viết mấy câu mang nội dung dốc lòng hướng về phía trước? Em không cho khán giả nhập diễn thì ai tới mua vé?”

“Em thích.” Mặc Lý gác bút dính mực, buông mi, động tác hết sức tiêu sái, khuôn mặt lãnh bạch rất là cao ngạo không hề có chút thân dân.

Thật không nhìn ra được là một tên tham tiền.

Tuy rằng người ngoài đánh giá thân thế của hai người cách xa nhau, nhưng là Yến Lẫm biết Mặc Lý mới là người cao cao tại thượng trong mối quan hệ này, làm người ta không thể ngừng truy đuổi, vĩnh viễn lo được lo mất.

Yến Lẫm đi đến bên cạnh, từ phía sau ôm lấy thắt lưng của cậu.

Thời điểm không cố tình làm nũng giả ngoan thì trông phá lệ cao lãnh, kì thật Mặc Lý có một thân thể rất mềm mại thoải mái, ôm vào trong ngực liền cảm thấy hết sức thỏa mãn.

Mặc Lý vẫn bất động, tay cầm bút cũng không chệch, kéo một đường thật dài di động theo bàn.

Hiện tại cửa phòng mở lớn, cổng viện thì đóng, nếu có người đến bọn họ lập tức sẽ biết, còn có thời gian sung túc cùng Yến Lẫm bày ra cảnh tượng chủ khách tương kính, cho nên Mặc Lý tuyệt không sợ bị người nhìn thấy.

“Khi nào thì mới có thể không cần lén lút như này.” Yến Lẫm dán mặt tại sau gáy của Mặc Lý, ngửi mùi hương tươi mát trên người cậu.

Mặc Lý cũng không thấy phiền: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”

“Sai rồi, không thể thẳng.”

Mặc Lý một giây đã get, thập phần ghét bỏ: “Xấu xa! Đừng có đùa giỡn lưu manh với em.”

Yến Lẫm không nói gì, hắn bất quá là chơi chữ, như thế nào lại thành xấu xa, làm sao lại thành đùa giỡn lưu manh? Tiêu chuẩn của Mặc Lý cũng quá cao.

Vẫn là do chưa lăn giường thôi.

Yến Lẫm cắn chặt răng: “Sớm muộn gì anh cũng….”

“Không nghe không nghe, đừng có làm bẩn tâm hồn thuần khiết của em.” Mặc chủ nhiệm lớp lắc đầu, cao lãnh gì gì đó cũng không thấy.

Yến thiếu gia cảm thấy mối tình đầu của hắn thật sự là mệt tâm.

“Đúng rồi, ở nhà thì mặc thế này, lúc quay về thành phố S cũng đừng mặc giống thế.” Yến Lẫm kéo kéo vạt áo của Mặc Lý.

Mặc Lý nhất thời có chút khẩn trương, bút lông cũng ngừng, hơi hơi nhăn mặt nhìn hắn: “Sao vậy? Anh thấy em mặc như này trông xấu sao?”

Sao có thể xấu, hắn vĩnh viễn bị Mặc Lý mê hoặc đến mức ngũ mê tam đạo (1), Mặc Lý cho dù quấn ga trải giường hắn cũng cảm thấy là thiên tiên, huống chi bộ quần áo này thật sự rất hợp cậu.

Nhưng mà ——

Yến Lẫm có chút buồn bực nói: “Anh họ của anh cũng thích mặc như này.”

Mặc áo tình nhân với Yến Thâm, thật là đáng sợ….

Hơn nữa bởi vì bị hình tượng của Yến Thâm ảnh hưởng rất nặng, hắn đối với loại quần áo này có bóng ma tâm lý, 18.5cm cũng không có đất dụng võ…

Mặc Lý chưa bao giờ tại loại việc nhỏ này rối rắm, lập tức sảng khoái gật đầu: “Vốn em cũng không định mặc nó đến thành phố S, nhưng sau này nếu em chuyển gánh hát tới, chỉ sợ ba em sẽ yêu cầu. Đến lúc đó tính sau.”

Yến Lẫm còn muốn nói gì nữa, cánh cổng viện đang đóng đột nhiên vang lên hai tiếng, Yến Lẫm chỉ có thể buông Mặc Lý ra, khoanh tay đứng ở một bên.

Mặc lão bầu gánh hấp tấp từ ngoài cổng viện tiến vào, vừa thấy đại sảnh chỉ có hai người Yến Lẫm và Mặc Lý, lập tức trừng mắt liếc nhìn Yến Lẫm một cái. Cũng may cửa phòng mở rộng ra, coi như quang minh lỗi lạc, ông sẽ không so đo.

Yến Lẫm bị ba vợ tương lai đẩy sang một bên, chỉ nghe Mặc lão bầu gánh nói: “A Ly, trước tiên đừng viết câu đối, ba viết xong rồi, đi đến nhà bác Chu và chủ tịch Lưu tặng câu đối đã.”

Trước kia việc giữ quan hệ với những người này đều là do ông làm, hiện tại Mặc Lý mới là bầu gánh, những việc này tự nhiên trở thành việc của Mặc Lý.

Mặc Lý thưa vâng, đặt bút lông xuống, nháy mắt với Yến Lẫm, hai người cùng nhau ra ngoài.

Mặc lão bầu gánh tiễn họ tới ngoài cổng viện, chỉ vào cái xe hơi đậu ngoài cổng hô: “Bên kia có xe! Ngồi xe của sư đệ con mà đi!”

“Con biết rồi.” Mặc Lý cầm túi đựng câu đối, phất phất tay với phía sau.

Lý Thiếu Thiên đang bận giúp đỡ bà Lỗ an bài các sư đệ quét tước dọn dẹp, hắn xách thùng nước đi đến cạnh cổng lớn, nhìn thấy bóng dáng của Yến Lẫm và Mặc Lý đi xa, không khỏi nhíu mày.

Hắn cứ cảm thấy giữa Mặc Lý và Yến Lẫm có chút kỳ quái.

Trên mạng có vài lời đồn đãi nói Yến Lẫm là kim chủ của Mặc Lý, Lý Thiếu Thiên đương nhiên sẽ không tin tưởng mấy lời vô căn cứ đó.

Mặc Lý như kia, ai có thể làm kim chủ của cậu được?

Cậu chuyển khỏi nhà của hắn, vào ở nhà của Yến Lẫm, nhưng là ở cùng cậu còn có Chu Phi, cho nên cũng không phải là chuyện cần lo nghĩ.

Hắn chỉ là kỳ quái Mặc Lý khi nào thì cùng Yến Lẫm thân thiết quen thuộc như vậy? Trước kia không phải mỗi lần nhắc tới Yến gia đã hủy đi nhà của cậu liền nghiến răng nghiến lợi sao?

Tựa hồ từ lần tiệc rượu kia về sau, sư đệ đó giờ vẫn luôn khăng khít thân mật với hắn này liền cách hắn càng ngày càng xa, xa đến mức hắn đã muốn nhìn không thấu, xem không hiểu Mặc Lý.

“Đại sư ca, anh đứng đây làm gì vậy?!” Đại Trung từ phía sau vỗ hắn một cái, Lý Thiếu Thiên hồi phục tinh thần lại, Mặc lão bầu gánh không biết từ lúc nào đã đi mất.

Tuy rằng vào ở gánh hát, Lý Thiếu Thiên vẫn luôn luôn có loại cảm giác không hợp với nơi này.

Hắn cười khổ lắc lắc đầu, chuyển thùng nước qua cho Đại Trung: “Em xách thùng này tới cho bà Lỗ đi, anh đi nhìn xem chỗ sân khấu quét tước thế nào rồi.”

Đại Trung vội vàng tiếp nhận.

Hắn biết sự cố livestream của hắn mang đến không ít phiền toái cho Lý Thiếu Thiên, hắn cũng không biết chuyện đó có ảnh hưởng đến sự nghiệp của đại sư ca hay không, mấy ngày nay vẫn trong trạng thái lo sợ bất an. Cũng may Lý Thiếu Thiên không có ý trách tội hắn.

Đại Trung mở điện thoại ra, chụp ảnh thùng nước, đăng lên weibo.

“Nam thần của mọi người tự mình xách nước!”

Lý Thiếu Thiên bước trên con đường mòn phía sân sau, điện thoại đổ chuông, hắn đặt điện thoại bên tai, giọng của Phương Lâm truyền tới.

“Cảm giác về nhà ăn Tết như thế nào? Có được nhiệt liệt hoan nghênh không?” Giọng chế nhạo của Phương Lâm truyền đến.

Lý Thiếu Thiên cười cười, rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng.

“Thanh tịnh hơn rất nhiều.”

Gánh hát của Mặc gia rất hẻo lánh, ở nơi này số người trẻ tuổi thích lên mạng xem phim cũng ít, làm minh tinh mấy năm nhưng thật ra ít có thời điểm thanh tịnh như hiện tại.

“Thanh tịnh nhất thời là thoải mái, vẫn luôn thanh tịnh thì cậu chuẩn bị khóc đi.” Phương Lâm nói: “Tôi đã giúp cậu lên vài tin, nội dung thông báo cậu về nhà ăn Tết. Tốt nhất là người trong gánh hát tự mình thay cậu tuyên dương. Sang năm có bộ điện ảnh của đạo diễn Phương, tôi đã thay cậu làm những việc liên quan, cậu cũng nên nghiên cứu kịch bản cho kĩ, lúc thử vai nhất định phải biểu hiện cho tốt. Cậu cũng biết ông đạo diễn đó là một người kì quái, nghe nói ông ta rất để bụng mấy lời “tàn nhẫn, hung ác, vong ân bội nghĩa” của ông già trong gánh hát.” Phương Lâm bất đắc dĩ cười một tiếng. “Thật sự là, tôi còn cảm thấy căn cơ của cậu khá ổn, thế mà còn có thể bị một cái ô long như vậy đả kích. Quả nhiên con người không thể quá tự mãn, bằng không ai biết ngày nào đó liền bị nghiệp quật.”

“Không lấy được tài nguyên điện ảnh này cũng không phải chuyện gì lớn, tôi cũng không thiếu phim.” Lý Thiếu Thiên nói.

“Cũng không thể nói như vậy, đi ngược dòng nước không tiến tất lùi. Cậu có biết một cơ hội tốt có bao nhiêu quan trọng không? Phim của đạo diễn Phương từ trước đến nay vẫn luôn được đánh giá rất cao, cậu không thể cả đời làm một tiểu thịt tươi ca sĩ thần tượng bình hoa, cứ mãi đảo quanh thể loại phim thần tượng. Cứ nghe theo lời chị đi, đảm bảo không làm cậu thiệt.” Phương Lâm nói xong liền cười một tiếng. “Không tồi, sư đệ tốt của cậu lại đăng weibo, xem như cậu ta thức thời.”

“Ai?” Tâm lý của Lý Thiếu Thiên đột nhiên căng thẳng.

“Cái người sư đệ livestream ấy.” Phương Lâm nói: “Nếu không phải là vì cậu ta cậu cũng không dính vào phiền phức này, cậu ta tốt nhất nên lập công chuộc tội. Được rồi không nói tiếp nữa, tôi còn có việc phải làm, cậu an tâm ở đó ăn Tết đi. Chuyện cậu rời khỏi gánh hát cũng đã qua nhiều năm vậy rồi, ngồi lại trao đổi với sư phụ của cậu cho tốt đi, cùng người trong gánh hát giải hòa, thì nhược điểm cuối cùng của cậu cũng không còn nữa.”

Lý Thiếu Thiên cúp điện thoại, ma xui quỷ khiến mở weibo, tiến vào trang cá nhân của Mặc Lý.

Bài đăng mới nhất vẫn là cái bài đăng giúp Phân Thế tuyên truyền sản phẩm, giọng điệu khách sáo, giống như thái độ của Mặc Lý hiện tại dành cho hắn.

Lý Thiếu Thiên cất điện thoại, thở dài một hơi. Thời điểm Mặc Lý chiến tranh lạnh với hắn ba năm hắn vẫn có thể rõ như lòng bàn tay chuyện của của Mặc Lý, cậu đậu đại học nào, học ngành gì, cùng Chu Phi làm việc gì, hắn đều biết tất cả.

Nhưng mà hiện tại —— Từ khi nào thì bắt đầu, hắn muốn biết chuyện của Mặc Lý cũng chỉ có thể dùng cách lên xem trang cá nhân weibo của cậu?

Mặc Lý không biết cậu đang bị người ta rình coi weibo, cậu đang ngồi ở ghế sau trong xe của sư đệ, răn dạy sư đệ đang cầm tay lái.

“…. Thắt dây an toàn cũng không nhớ, sao lấy được bằng lái hay vậy?”

“…. Phanh gấp vậy để làm gì, em muốn làm anh chóng mặt chết à!”

“…. Đèn đỏ! Ngu ngốc! Còn không mau dừng lại! Em muốn vượt đèn đỏ hả?!”

Sư đệ lái xe bị cậu mắng đến mức tay rối chân loạn, giống hệt một pho tượng rúc ở chỗ ghế lái.

Huhu —— Nhị sư ca thật đáng sợ, người ta mới vừa mua xe, học lấy bằng lái thì đã làm tài xế cho nhị sư ca, còn bị mắng như chó, vừa nhỏ yếu vừa bất lực vừa đáng thương.

Yến Lẫm vỗ Mặc Lý: “Tốt lắm tốt lắm, xem em dọa cậu ấy thành bộ dáng gì rồi. Để anh lái cho.”

Sư đệ nhất thời như được đại xá, chạy đến ven đường dừng xe, tặng vị trí ghế lái cho Yến Lẫm. Vốn là hắn muốn ngồi vào ghế sau, lại đột nhiên tưởng tượng ra viễn cảnh cùng với nhị sư ca ngồi suốt một đường —— đây là sự dày vò hạng nhất! Nhất thời ngay cả xe cũng không chịu lên, đóng cửa xe cái bộp, hướng về phía hai người xua tay lia lịa.

“Em, sư phụ tìm em có việc, em tự bắt xe trở về.” Nói xong cũng không chờ Mặc Lý gọi hắn, chạy biến nhanh như chớp.

Mặc Lý: “……” Cậu đáng sợ như vậy hả?! Không phải nói mỹ nhân đều có thể muốn làm gì thì làm sao?!

Yến Lẫm vừa lái xe vừa cười nói: “Khó được có một thế giới thanh tịnh chỉ có hai người chúng ta. Đúng rồi, hai ngày trước em nhờ anh giúp em tham khảo chuyện công tác, em có hứng thú đi đóng phim không?”

“Anh cho phép em đóng phim?” Mặc Lý nghi hoặc. Trong đống công tác Chu Phi gửi cho cậu cũng có mấy lời mời đóng phim, đều bị Yến Lẫm lấy các loại nguyên nhân từ chối. Hiện tại lại cho cậu đóng phim?

“….. Anh thì sao. Là một bộ phim mới của một đạo diễn rất có tài hoa, anh cảm thấy có một vai diễn rất thích hợp với em.”

“Anh rót vốn vào à?”

“Không có, vì sao lại hỏi vậy?”

“Bằng không anh cảm thấy em dựa vào đâu mà có thể cạnh tranh được với diễn viên chuyên nghiệp?”

Yến Lẫm: “……” Thì ra em cũng có ý thức tự mình hiểu lấy đến thế à?!

(1): Ngũ mê là nhân, tam đạo là quả. Ngũ mê gồm: tài, sắc, danh, ăn, ngủ; tam đạo gồm: địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play