Sau khi chụp xong quảng cáo, thời gian đã tới gần cửa ải cuối năm.
Mặc Lý không vội vàng nhận việc tiếp, đã muốn chuẩn bị mua vé xe lửa về nhà để mừng năm mới.
Mặc lão bầu gánh gấp gáp hy vọng con trai sớm về nhà, tốt nhất có thể trải qua lễ Phong tương (1) cuối năm.
Gánh hát Mặc gia không có Mặc Lý thật sự là quá mức quạnh quẽ. Phong tương xem như là một ngày tương đối quan trọng trong năm, phải tế tổ sư thần minh, nếu quá mức quạnh quẽ, chẳng phải là có lỗi với tổ sư?
Thời điểm không có trùng kiến gánh hát, Mặc lão bầu gánh đơn giản không thèm nghĩ đến nó, hiện giờ nếu phải làm tất nhiên sẽ phải vô cùng náo nhiệt, Mặc lão bầu gánh khá là cấp bách.
Chu Phi sớm đã mua xong vé xe của hai người, khởi hành trước thời điểm nhà nhà lũ lượt kéo về quê ăn Tết để có thể thoải mái chút.
Trong khoảng thời gian trước khi xuất phát, hai người đều thành thanh niên thất nghiệp không có việc gì làm.
“A Ly, tôi bóp chân thoải mái không?” Hai người, mỗi người chiếm một đầu sofa, Chu Phi ôm chân của Mặc Lý vào trong ngực, hết xoa rồi bóp, tay nghề tương đương chuyên nghiệp.
Mặc Lý nằm giơ sách giáo khoa lên cao đọc nhanh như gió, không chút để ý mà gật đầu ừ hai tiếng, Chu Phi nhất thời cũng nảy lên sự nhiệt tình.
“Để tôi nói cho A Ly nghe, tôi chính là đặc biệt đi tìm sư phụ học đấy, cậu để tôi thường xuyên xoa bóp chân cho cậu, đảm bảo trí nhớ được tăng cường, đề cao lực miễn dịch, cuộc thi đạt một trăm điểm, bảo vệ luận văn chỉ cần một lần là qua.”
Chu Phi chém gió nước miếng bay tứ tung. Thời buổi này không có chút tay nghề vắt vai là không thể tới gần thân thể của mỹ nhân, hắn cũng xem như là gắng hết sức.
Mặc Lý gật đầu, tùy tiện ứng đáp: “Đứa trẻ ngoan, rất hiếu thảo.”
Thời điểm Yến Lẫm cầm cặp công văn về tới nhà chính là phải nhìn thấy một cảnh tượng dâm mỹ buông thả (?) khó coi (?) như vậy.
Yến thiếu gia mệt nhọc cả một ngày nhất thời nổi lên cơn tức.
Thân là một phú N đại, hắn vì Mặc Lý mà bỏ qua con đường hoa hồng bằng phẳng nhà hắn đã trải sẵn, chủ động lựa chọn level hard, hiện giờ bị ba hắn cắt đứt mọi sự trợ giúp, còn phải bị cái tên đại ma vương Yến Thâm kia hung hăng áp bức bóc lột.
Ở bên ngoài vì sự nghiệp giao tranh mệt nhọc, về đến nhà không có ôm ấp an ủi nhuyễn ngọc ôn hương của mỹ nhân thì thôi, tinh thần lại còn phải hứng chịu cú đánh sâu vào tàn khốc (?) như vậy.
Thật sự tự tin nghĩ hắn sẽ chọn làm học bá chứ không chọn làm rich kid ăn chơi trác táng sao?! Hắn cũng là một người đàn ông sở hữu mười chiếc siêu xe số lượng giới hạn, tùy thời có thể lái một xe chở đầy mỹ nữ đi căng gió hai vòng!
Bốp! Cặp công văn bị ném lên bàn trà.
Mặc Lý đang cầm sách giáo khoa đọc đến muốn ngủ gật, nhất thời tỉnh táo lại.
“Yến Lẫm, anh đã trở lại!” Cậu từ trên sofa nhảy xuống, tư thế nhào vào người hắn hệt như hổ vồ, chân trần đạp lên mu bàn chân của hắn.
Yến Lẫm nào còn hơi đâu quản đến chuyện tức giận, vội vàng ôm chặt lấy lưng cậu, ổn định cước bộ thiếu chút nữa là lảo đảo lùi về phía sau của bản thân, cố gắng làm ra dáng vẻ gió nhẹ mây bay.
Xem ra tất yếu phải đi học tập anh họ, uống cái gì cũng phải bỏ vào chút kỷ tử, sau đó lúc nào cũng phải vân vê hai viên bi lăn tay, đối với chuyện dưỡng sinh thì bắt đầu lúc nào cũng không tính là sớm.
Chứ chiếu theo cái bộ pháp bổ nhào khá là kì lạ này của Mặc Lý, nếu hắn không tập trung rèn luyện phần eo thì quả thật là có điểm ăn không tiêu…
Chu Phi: “???”
Mặc Lý ỷ vào cái ôm vững vàng của Yến Lẫm, hai tay không có cố định chính mình, chỉ buông thõng đặt hờ trên bờ vai của hắn.
“Anh cuối cùng cũng trở về, em có chừa cơm cho anh đó, còn nóng, nhanh đi ăn đi.”
Mặc Lý tùy hứng thì tùy hứng, lại có tài nấu ăn rất ngon, thật sự là cực phẩm hiền thê.
Yến Lẫm nhất thời quên luôn cơn tức giận vừa rồi.
Im lặng dùng bữa đúng giờ thì ngủ, lặng im cơm nước xong, Mặc Lý lưu loát thu dọn bát đũa rửa sạch sẽ, đi theo Yến Lẫm vào thư phòng, đóng cửa cái “ping!”.
Chu Phi: “???”
Trong thư phòng, Mặc Lý tựa vào bên cạnh bàn của Yến Lẫm, nhìn hắn mở máy tính ra tiếp tục bận rộn với một đống số liệu mà người thường chỉ nhìn thôi cũng muốn choáng hết cả mắt. Cậu không có lên tiếng quấy rầy Yến Lẫm, một tay chơi trò ném bắt với cái chặn giấy hình con sư tử tự tiêu khiển một lúc, đột nhiên nhớ tới một chuyện, mở miệng nói.
“Đúng rồi, em và Chu Phi đã mua xong vé xe lửa về nhà mừng năm mới, hai ngày sau sẽ khởi hành.”
Yến Lẫm vừa nghe, lại là cậu và Chu Phi hai người, thù mới chồng lên hận cũ, nhất thời ngập trong biển dấm chua.
“Chỉ mua mỗi hai người, em và Chu Phi?” Yến Lẫm nhịn không được tốn hơi thừa lời.
Hắn rốt cuộc có phải bạn trai của Mặc Lý không vậy? Loại chuyện về nhà mừng năm mới này cũng không thương lượng trước với hắn, hỏi cũng không hỏi một câu, ngược lại cái gì cũng thương với chẳng lượng cùng Chu Phi.
Trong ngày thời gian ở chung với Chu Phi còn nhiều hơn thời gian ở bên hắn, biến thành hắn thường xuyên có một loại cảm giác bị hai người bài xích ra bên ngoài.
Rõ ràng bước thổ lộ cũng đã muốn giải quyết xong, lại chỉ có thể nắm nắm tay nhỏ bé hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn, ngoại hình đẹp thì có thể làm như vậy sao?! Còn không phải ỷ vào việc hắn thích cậu!
Hắn chính là một người đàn ông lúc nào cũng có thể lái siêu xe chở mỹ nữ đi căng gió hai vòng!
“Bằng không thì sao?”
Biểu cảm kinh ngạc của Mặc Lý làm cho Yến Lẫm cảm thấy tức ngực một trận. Tên nhóc con vô lương tâm này, là thật sự hoàn toàn không có nghĩ đến hắn!
“Anh không phải là người em yêu nhất?” Bầu không khí xung quanh Yến thiếu gia liên tục hạ nhiệt độ.
“…. Em vì sao không nói lời nào?” Mặc Lý không quá xác định tiếp lời.
Yến Lẫm: “….” Kịch bản kinh điển nhưng thật ra thì thuộc đấy.
“A Ly, em cũng đừng chọc tức anh nữa, anh mà bị tức chết thì em không còn có bạn trai đâu.” Yến Lẫm tâm mệt ngã vào ghế dành cho sếp.
Mặc Lý quá sợ hãi, vội vàng nhào tới: “Làm sao vậy?! Yến ca ca, anh bị sao vậy?! Anh đừng làm em sợ. Anh ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì, nếu không em và đứa con trong bụng biết làm sao bây giờ?!”
Yến Lẫm: “….” So về hành động, hắn thua.
Hắn ngồi dậy, còn thật sự nghiêm túc nói: “A Ly, chuyện vé xe lửa trước không bàn, anh cảm thấy cách em và Chu Phi ở chung không tốt, chúng ta cần phải thương lượng về chuyện này.”
“Ca ca, mời nói.” Chân dài của Mặc Lý lưu loát vòng qua, thong dong cưỡi ở trên đùi hắn, vẻ mặt nhu thuận, dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe chỉ dạy.
Yến Lẫm: “….”
“Ca ca sao không nói lời nào? Người nào đó đang chăm chú lắng nghe nè.” Hai cánh tay của Mặc Lý vòng qua cổ hắn, nghiêng đầu, đôi đồng tử đen như mực trong trẻo lóe lên ánh sáng tò mò khát khao ham học.
“A Ly, em còn tiếp tục quyến rũ anh như thế nữa thì anh làm thật đấy.” Ánh mắt của Yến Lẫm bỗng hóa thâm sâu, một bàn tay đè lại lưng cậu.
Mặc Lý biến sắc, vội vàng đứng dậy, vẻ mặt đỏ bừng.
Yến Lẫm hừ lạnh một tiếng. May mắn hắn có tự chủ của bậc kiệt xuất, bằng không nhất định khiến cho cái tên thả thính quá tay liền hóa thẹn phải ăn quả đắng.
“Ngồi nghiêm chỉnh.”
Mặc Lý không dám lại “liếc mắt đưa tình”, ngoan ngoãn kéo một cái ghế lại đây, hai chân khép lại, ngồi thẳng tắp.
“Vì sao muốn về nhà mà không nói trước với anh, mua vé xong xuôi rồi mới báo, trảm trước tấu sau như vậy. Trong mắt em còn có anh không?!”
Mặc Lý tự nhiên lại bị răn dạy cũng là mờ mịt, không rõ Yến Lẫm vì sao lại tức giận chỉ vì một chuyện cỏn con này.
Lòng của phụ nữ sâu tựa biển khơi, lòng của Yến thiếu gia cũng không đơn giản hơn lòng của phụ nữ chỗ nào.
“Em sai rồi, em không phải cố ý đâu.” Mặc kệ có lý hay không, chọc người ta tức giận, nhận sai trước chính là lẽ phải.
“Em sai chỗ nào?”
Mặc Lý chớp mắt, nhanh chóng vận hành não bộ.
“Em nên mua vé xe lửa cho anh luôn? Không được, em cũng không muốn lên đầu đề.”
Dẫn thái tử gia của công ty giải trí Thâm Không về nhà mừng năm mới? Cậu đã có thể tưởng tượng ra trên mạng sẽ là sóng to gió lớn cỡ nào.
Cho dù giấu giếm được phóng viên, cũng không thể gạt được ba mẹ. Scandal của hai người bọn họ đã muốn kinh động đến ba của Yến Lẫm, Mặc lão bầu gánh sớm muộn gì cũng sẽ biết, chỉ sợ đến lúc đó sẽ không chỉ đơn giản là kêu ra nói chuyện.
Yến Lẫm thở dài một tiếng, hắn không trách Mặc Lý do dự lưỡng lự, hắn cũng đồng dạng cánh chim chưa vững.
“Quên đi, chuyện vé xe lửa trước cứ để sang một bên. Chúng ta nói về Chu Phi.”
“Chu Phi thì sao?”
“Không phải cậu ta thì sao, mà là em từ nay phải giữ khoảng cách với cậu ta. Em xem hai người các em mỗi ngày đều dính với nhau, bầu không khí gì chứ.”
“Bầu không khí gì? Bọn em là bạn từ nhỏ mà.”
“Bạn từ nhỏ thì có thể ôm chân sờ tới sờ lui?! Sao anh không có bạn từ nhỏ giống như vậy!”
“Anh không có bạn từ nhỏ thì trách em sao?!”
“Đừng có bắt bẻ lời anh!”
“Rõ ràng anh mới là người vô lý!”
“Em đừng có lý luận với anh nữa, anh bảo em giữ khoảng cách thì em cứ giữ khoảng cách, về sau không được phép có tứ chi tiếp xúc với cậu ta nữa!”
“Yến Lẫm, em không phải là người phụ nữ của anh!”
“Không phải em ngay cả con anh còn có sao?!”
“Đúng vậy, anh làm em tức giận đến mức động thai khí. Ai da, cục cưng đừng đá, ba con xấu xa, chúng ta không để ý tới ba con nữa.”
Yến Lẫm một đầu đầy mây đen, âm thầm ở trong đầu đánh hình nộm mini của Mặc Lý một trận.
Cho dù Mặc Lý có nghe lọt lỗ tai hay không thì hắn cũng chỉ có thể như vậy, chứ không thì sao, chẳng lẽ lại đóng gói Chu Phi quăng ra khỏi cửa?
Mặc Lý ngoài miệng thì cùng hắn đối nghịch, từ nay về sau lại chú ý hơn rất nhiều, ít nhất chuyện nằm lăn lê cù nhây cùng Chu Phi không có phát sinh nữa.
Đáng thương cho người bạn thuở nhỏ trung thành là Chu Phi, đặc biệt đi tầm sư học đạo từ một lão sư phụ học được một tay mát xa tuyệt hảo lại không có đất dụng võ, một cỗ khát vọng có tài nhưng không gặp thời đều bị hóa thành bọt nước, vô duyên vô cớ lại không biết lý do là vì sao, mãi cho đến khi xách hành lý cùng Mặc Lý lên xe lửa hồi hương, phía sau gáy vẫn hiện ra ba dấu chấm hỏi to đùng.
Mặc Lý kéo vali hành lý thật to, chạy nhanh xuyên qua phố lớn phố nhỏ, trên đường cúi chào thăm hỏi những hàng xóm đứng ở ven đường ăn dưa nói chuyện phiếm, thẳng tới khi chui vào viện nhỏ của gánh hát nhà mình.
“Ba, con đã trở về!”
Quần chúng ăn dưa của Mặc Huyền hết sức chuyên nghiệp, tay cầm dưa một đường đi theo tới cửa lớn của rạp hát, tốp năm tốp ba tụ tập ăn dưa.
“Đó là Mặc Lý hả? Có tiền đồ lớn, nghe nói là thành đại minh tinh.”
“Ngoại hình thật đẹp, có thể làm minh tinh quả nhiên khác biệt.”
“Kết hôn chưa? Có đối tượng chưa?”
“….”
Mặc lão bầu gánh từ bên trong sân vườn đi ra, chống gậy chạy thật nhanh ra ngoài.
Từ sau khi về hưu, mọi chuyện đều có con trai chống đỡ, tinh thần của Mặc lão bầu gánh càng ngày càng tốt lên, ngay cả tóc cũng đen trở lại, trên mặt tràn ngập vinh quang tỏa sáng.
“A Ly, đã trở lại, trở về là tốt rồi. Mau mau, tiểu Xuân tiểu Đậu, ra xách hành lý cho sư ca của mấy đứa mau.”
Tiểu Xuân và tiểu Đậu một trái một phải nhận lấy đồ vật trên tay của Mặc Lý.
Mặc Lý bổ nhào vào người Mặc lão bầu gánh, giọng mềm mềm làm nũng: “Ba, ba, con rất nhớ ba ~~”
Nhìn thấy ông bà Lỗ từ phía sau rạp hát chạy tới, cậu lại chạy tới cùng hai ông bà lớn tuổi chào hỏi.
Bà Lỗ ôm cậu vào trong ngực, nhè nhẹ xoa lưng của cậu.
“Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan, nhìn xem mặt con này, gầy rồi.”
Mặc Lý nhanh chóng lắc đầu: “Ở bên ngoài ăn không ngon. Mỗi ngày con đều nhớ cơm bà nấu.”
“Tốt, tốt, bà đã sớm mua thật nhiều nguyên liệu ngon, mỗi ngày đều nấu cho A Ly ăn.”
Đoàn người vô cùng náo nhiệt tiến vào đại sảnh, vây quanh Mặc Lý hỏi này hỏi kia.
Bà Lỗ vào bếp nấu cơm, Mặc lão bầu gánh gõ gõ gậy chống xuống đất, mọi người trong đại sảnh nhìn về phía ông.
“A Ly lần này về trước thời gian, kịp thời tổ chức lễ Phong tương năm nay. Năm nay là năm đầu tiên gánh hát mở lại, lễ Phong tương nhất định phải làm cho thật tốt, không thể để tổ tiên thần minh hổ thẹn.”
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều đồng ý, Mặc Lý vội vàng trở về cũng là vì lý do này, nhưng cậu còn có ý tưởng khác, ví dụ như muốn livestream vân vân, nhưng cái này phải thương lượng với Yến Lẫm trước đã.
(1): Một tập tục xưa của các gánh hát kinh kịch, “phong” là khóa, “tương” là rương. Ý chỉ sự nghỉ ngơi cuối năm của gánh hát. Thường vào ngày 12 tháng 12 Âm lịch. Sau khi Phong tương thì phải ngừng diễn hí, các đạo cụ để diễn phải xếp vào rương hòm, dán chữ “Phong tương đại cát” ở ngoài rương, trước khi sang năm mới cử hành lễ “Khai thai” thì không được mở rương ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT