Sau khi bài đăng trên weibo bị xóa, Mặc Lý không còn chú ý đến chuyện này nữa, khờ dại nghĩ rằng phong ba như vậy là đã bình ổn. Cũng không nghĩ được rằng chuyện xảy ra trên internet nào có đơn giản gió thổi phát là bay sạch không để lại chút gì như vậy, nếu để lại dấu vết, vậy khi nào thì lên men, lên men như thế nào, sẽ không là chuyện mà đương sự có thể khống chế.
Buổi chiều cùng ngày, đầu tiên là Chu Phi nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.
Hắn cũng không chú ý đến màn hình hiển thị, vừa soi gương chải vuốt tóc vừa tùy tiện tiếp điện thoại.
“Alo? Ai vậy?”
“Chu Phi phải không? Là tôi, Lý Thiếu Thiên.”
“Anh là ai cơ?!” Chu Phi nghĩ bản thân nghe lầm, buông điện thoại nhìn nửa ngày mới lại đặt cạnh lỗ tai lần nữa. “Lừa đảo hả?? Không dễ lấy tiền của tôi đâu.”
“Tôi là Lý Thiếu Thiên.” Giọng của Lý Thiếu Thiên không hề phập phồng, Chu Phi cảm thấy bản thân bị khí thế của đối phương đè ép.
“Hôm nay ngọn gió nào thổi anh đến đây vậy? Đại minh tinh cư nhiên gọi điện thoại cho tôi.” Chu Phi cà lơ phất phơ cười nói.
Hắn và Lý Thiếu Thiên xem như là người cùng quê, nhưng không giống như với Mặc Lý đánh nhau xong thành bạn bè, Lý Thiếu Thiên người này đặc biệt không dễ chung đụng, tuy rằng hắn thoạt nhìn hữu hảo với tất cả mọi người, song kỳ thật với ai cũng không hề gần gũi.
Ngược lại, Mặc Lý tuy sở hữu khuôn mặt cao cao tại thượng, song chỉ cần tiếp xúc liền có thể quen thân.
Hắn và Lý Thiếu Thiên quen biết mười mấy năm, ngay cả sơ giao cũng không tính, Chu Phi không biết hắn gọi điện thoại cho mình để làm gì.
“Cậu có số điện thoại của A Ly không?” Lý Thiếu Thiên đi thẳng vào vấn đề.
Sợi dây liên quan đến Mặc Lý trong đầu của Chu Phi bị kéo căng, lúc này liền cảnh giác.
“Anh tìm A Ly để làm gì?!”
Lý Thiếu Thiên ở đầu dây bên kia kẹp một điếu thuốc giữa hai ngón tay, mặt mày ở phía sau sương khói nhăn thành vài đường.
Mặc Lý là đệ đệ thân mật nhất của hắn, Chu Phi chẳng qua chỉ là người ngoài. Thẳng đến đêm hôm hắn rời khỏi Mặc Huyền cũng vẫn là như thế, tức giận của Mặc Lý dành cho hắn đều xen lẫn sự thân cận tùy hứng. Loại thân mật và ăn ý này được dưỡng thành từ thuở nhỏ, xâm nhập vào cốt tủy, còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt, là loại quan hệ mà mặc dù vài năm không gặp cũng sẽ không hình thành vách ngăn.
Không có trải qua bước ngoặt hữu hình nào, cuộc điện thoại này lại đột nhiên thêm một Chu Phi chặn ngang ở giữa hắn và cậu.
“Tôi chỉ có số điện thoại bàn, không có số di động của A Ly.” Lý Thiếu Thiên đáp.
“Anh tìm A Ly là vì bài đăng weibo đó?” Đầu óc xoay chuyển rất nhanh, Chu Phi lập tức nghĩ ra nguyên nhân.
Lý Thiếu Thiên không kiên nhẫn dập tắt điếu thuốc: “Xem như thế. Cậu không có số di động của A Ly sao?”
“Tôi đương nhiên là có!” Chu Phi ưỡn ngực tự hào: “Nhưng tại sao tôi phải cho anh? Anh muốn nói gì với A Ly?! Tôi nói cho anh, chuyện này không có một tí liên quan gì đến A Ly cả. Nếu không phải tôi nói cho cậu ấy, cậu ấy còn chẳng biết tí gì… Alo, alo! Đáng ghét, cư nhiên cúp điện thoại của tôi!”
Chu Phi buông điện thoại di động bị dập máy, ảo não vì không có phát huy tốt trong cuộc nói chuyện này để bản thân rơi xuống thế hạ phong, cho đối phương cơ hội act cool. Chu Phi bắt đầu đấm ngực giậm chân tìm về phong độ của bản thân, quyết tâm lần tiếp theo nhất định phải trấn áp đối phương.
Bốn giờ chiều, Mặc Lý trở lại ký túc xá, vừa vào cửa đã bị ba ánh mắt nhìn chằm chằm khiến cậu chẳng hiểu ra sao.
Lý Nam, Lục Vũ, Trương Đại Minh, ba người bạn cùng phòng mà cậu ở chung một cách tương kính như tân ba năm nay, đều là loại học bá một lòng một dạ phấn đấu đi du học. Ở thời điểm cậu còn vì bài tập trong lớp mở đèn thức đêm, người ta đã sớm thi xong Toefl Ielts, mỗi ngày nghiên cứu tác phẩm nước ngoài về lĩnh vực chuyên nghiệp, là trợ giảng của giảng viên danh giá. Level cách xa nhau quá, căn bản là không có tiếng nói chung.
Ở trong mắt học bá, người bạn học tra cùng phòng không có chí hướng vĩ mô chỉ mong nhanh cầm bằng tốt nghiệp trở về nhà như cậu hơn phân nửa là không đáng giá để nhắc tới.
Hiện tại bị ba học bá dùng con mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào, Mặc Lý có cảm giác tóc gáy phải dựng thẳng lên.
“Sao tất cả đều nhìn tớ vậy?” Mặc Lý chà xát cánh tay, buông túi xách.
Lục Vũ đưa laptop cho cậu xem: “Cậu trở thành nhân vật phong vân của trường chúng ta rồi, bạn học Mặc Lý.”
“Sao lại thế này?” Mặc Lý nhìn về phía màn hình, chỉ có thể nhìn thấy khung thoại chat của QQ liên tục có dòng chat mới, dù chỉ một chữ cũng không thấy rõ lắm.
“Người anh em, chân nhân bất lộ tướng nha.” Lý Nam và Trương Đại Minh một trái một phải vây quanh Mặc Lý, vẻ mặt hưng phấn. “Cái thread xướng hí khúc trên diễn đàn bát quái mà trên mạng nói kia thật sự chính là cậu?! Cậu là trúc mã của Lý Thiếu Thiên, cái người ca hát đó thật hả?”
Ở trước mặt bát quái, ngay cả học bá cũng bỏ đi áo khoác là dáng vẻ nghiêm cẩn nghiên cứu khoa học tự nhiên.
“Toàn bộ bài đăng trên diễn đàn trường học chỉ nói về Hồ tiên của gánh hát kịch địa phương kia. Hình ảnh trên diễn đàn phần lớn đều là vai diễn hí khúc đó, trang điểm quá đậm, rất nhiều sinh viên nữ đang nghiên cứu người đó có phải là cậu không.” Lục Vũ giải thích một câu.
Mặc Lý cảm thấy thật sự mệt, internet đúng là như tên bắn rồi không thể rút lại được, xóa weibo cũng không có tác dụng, vẫn là bị lan truyền rộng rãi.
Đắc chí khi vừa phát hiện thread Hồ tiên lúc trước hoàn toàn biến mất vô ảnh, lấy phương thức này nổi danh trên mạng, trực giác của cậu mách bảo rằng cũng không phải là chuyện tốt.
Tuy rằng hiện tại đại đa số vẫn chỉ là vì tò mò không hề mang ác ý, nhưng loại thiện ý này giống như bồ công anh trong gió, chỉ cần một cơn gió nhẹ tùy thời lướt qua cũng có thể thổi tan.
Người khiến cậu và gánh hát Mặc gia nổi danh là nhắm vào Lý Thiếu Thiên, Lý Thiếu Thiên đang lúc hot, fan càng ngày càng nhiều, chờ chuyện này lắng xuống, cậu và gánh hát Mặc gia chỉ sợ bị fan của Lý Thiếu Thiên hận chết.
Tiền Chu Phi tìm người xóa bài đăng weibo xem như mất trắng.
Mặc Lý đang buồn bực, di động đột nhiên vang lên, số điện thoại là một dãy số xa lạ thuộc thành phố S.
Tim Mặc Lý trật một nhịp, nhìn chằm chằm dãy số kia vài giây, lúc này mới chậm rãi bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng đã lâu không gặp.
“A Ly?”
Mặc Lý gật đầu, cũng không quan tâm đối phương có nhìn thấy hay không. Trong đầu của cậu có điểm hỗn loạn, còn có chút trống rỗng. Người mà mấy năm không hề liên lạc, cố tình sau khi bài đăng weibo xuất hiện mới —— Lý Thiếu Thiên chẳng lẽ là gọi đến để khởi binh vấn tội?!
“A Ly, anh là đại sư ca đây, chẳng lẽ em không nhận ra giọng anh sao?”
Mặc Lý nhìn nhìn ba người bạn cùng phòng đang trừng lớn hai mắt theo dõi cậu, xoay người đi ra ngoài, lơ đãng nói: “A, sư ca.”
Lý Thiếu Thiên dừng một chút: “A Ly, em đang giận sư ca sao? Trách anh mấy năm qua không liên lạc với em?”
Mặc Lý thật ra không nghĩ như vậy. Lý Thiếu Thiên và cậu lớn lên cùng nhau, cũng không khác gì anh em ruột, ba bốn năm không gọi điện thoại cũng sẽ không cảm thấy xa lạ. Huống chi hai năm đầu tiên hắn thường xuyên gọi điện thoại về nhà, chỉ là Mặc bầu gánh không thích nhận điện thoại của hắn mà thôi.
Nhưng sư ca gọi điện thoại lúc này thì quá là trùng hợp rồi, Mặc Lý cắn cắn môi, quyết định tự mình làm rõ: “Sư ca, anh gọi để trách em sao? Em không phải cố ý đâu, Chu Phi giúp em xóa bài đăng weibo đó, những gì bọn em có thể làm đều đã làm rồi, chính là vẫn lan truyền rộng rãi…”
Lý Thiếu Thiên cảm nhận được sự bất an trong giọng nói của cậu, trái tim giống như bị cái gì va chạm một chút, vừa nặng nề vừa chua xót. Lần đầu tiên liên lạc sau khi xa cách vài năm, Mặc Lý là còn thật sự cho rằng hắn gọi đến để trách cậu, hơn nữa cậu xem Chu Phi là phe mình, lại cùng hắn sinh ra ngăn cách.
Tiểu hồ ly không cần học tập, không cần cố gắng dụng tâm cũng có thể tinh thông làm cách nào để khiến lòng người nhiễu loạn.
“A Ly, anh biết chuyện này không liên quan đến em, anh sao có thể trách em được?” Lý Thiếu Thiên cắt ngang lời cậu.
Mặc Lý nhất thời thở ra nhẹ nhõm một hơi, không trách cậu là tốt rồi: “A? Như vậy sao? Vậy anh gọi điện thoại cho em để làm gì?”
Lý Thiếu Thiên: “…..” Hắn thật sự hoài nghi sư đệ có phải là cố ý hay không.
“Sư ca? Sao không nói lời nào. Đúng rồi, anh có QQ không, để em add QQ anh, em lên đại học mới đăng ký tạo tài khoản QQ.”
Lý Thiếu Thiên add QQ của cậu, lại hàn huyên chút việc nhà, thẳng đến khi Mặc Lý vội vã đi canteen ăn cơm, lúc này mới ngắt điện thoại.
Phương Lâm vẫn ngồi ở một bên, chờ hắn cúp điện thoại mới như cười như không nói: “Thế nào? Không thể nói ra được yêu cầu? Tôi biết ngay mà.”
Mục đích của cuộc gọi này là muốn Mặc Lý khuyên bảo, nhá trước với Mặc bầu gánh, ít nhất tại thời điểm đầu ngọn sóng, đầu ngọn gió này đừng có nói lung tung. Mặc bầu gánh tính tình táo bạo hay mắng chửi người khác, phản đồ, khi sư diệt tổ vân vân chỉ cần há mồm là nói liến thoắng không kiêng kỵ gì, hắn mỗi lần gọi điện thoại về nhà đều phải nghe những từ ngữ này.
Lý Thiếu Thiên nghe thì không cảm thấy gì, chính là nếu Mặc bầu gánh ở trước mặt người bụng dạ khó lường mang ý đồ tiếp cận tùy tính mà nói ra thì đủ để hình tượng hắn tỉ mỉ xây dựng nên bị suy giảm nghiêm trọng.
Nhưng là khi nối máy được với Mặc Lý, hắn lại một chữ cũng nói không nên lời.
“Được rồi, đừng làm mặt khó ở nữa, sớm biết là kết quả này rồi. Chuyện này liền giao cho tôi đi, cậu phát tiền lương cho tôi chẳng phải để tôi giải quyết những chuyện này sao.” Phương Lâm vỗ vỗ tay hắn, đứng dậy cầm lấy áo khoác. “Cứ tập trung viết nhạc của cậu là được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT