Edited by Cigar.

Hùng tâm tráng chí mà Mặc Lý lập nên lại bị dăm ba câu của Mặc bầu gánh biến thành một đống rối rắm.

Không có người, không có tiền, không có khán giả. Gánh hát Mặc gia xuống dốc như thế nào, sau này khi cậu trùng kiến gánh hát Mặc gia cũng phải đối mặt với nan đề giống y vậy.

“Sau khi tốt nghiệp, con có thể chuyên tâm biểu diễn.” Mặc Lý quấn quấn ngón tay, giọng mang chút hờn dỗi: “Độ Hồ tiên có khán giả, chỉ cần con diễn tốt, sẽ có càng nhiều khán giả.”

“Một cái gánh hát chỉ có một vở diễn thì sao gọi là gánh hát được. Với cả người có thể phối hợp diễn với con chỉ có mình sư ca của con, ba cũng không còn đủ sức dạy ra được một đạo trưởng thứ hai nữa.” Mặc bầu gánh hít sâu, lại nhớ tới cái gì, vỗ bàn. “Trước tiên không nói cái chuyện xa xôi này. Con nhờ Chu Phi giúp con thuê kho hàng, rốt cuộc là tốn bao nhiêu tiền của người ta?”

“Không nhiều…” Mặc Lý lẩm bẩm, không muốn nói.

“Không nhiều là bao nhiêu?! Một đồng cũng phải trả cho người ta! Mặc gia chúng ta không thể thiếu nợ người khác!”

“….Hai.” Mặc Lý nhỏ giọng.

“Rốt cuộc là bao nhiêu?! Nói to lên!” Kiên nhẫn của Mặc bầu gánh sắp cạn hết.

“Một vạn hai!” Mặc Lý hét to.

Mặc bầu gánh hít sâu một hơi.

“Một vạn hai?! Chỉ để giữ lại đống rách nát đó! Mặc Lý, con không phải là muốn chọc tức chết ba mới bỏ qua đó chứ!”

“Không phải rách nát!”

“Con… Cái đồ phá gia bại sản! Ba đi đâu kiếm được một vạn hai để trả cho người ta?! Lập tức trả lại kho hàng, vứt hết đống rách nát đó đi!”

“Không vứt, con thật vất vả mới tìm về lại được.” Mặc Lý nghiêm mặt đỏ bừng kiên trì, hốc mắt chực trào hơi nước.

“Tức chết tôi, con khiến ba tức chết thôi.” Mặc bầu gánh ngã vào sofa, tay che trán thở dốc.

“Không cần ba trả tiền, tiền con mượn Chu Phi, con tự trả.”

“Rồi, con có mặt mũi lớn, một vạn hai nói mượn liền mượn, ba xem con lấy cái gì để trả cho người ta?!”

Mặc Lý không phản đối. Lấy cái gì để trả? Cậu thật sự mờ mịt. Kho hàng phải thuê hai năm, hai năm sau cậu tốt nghiệp, thời điểm đầu óc nóng lên cậu nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp sẽ trùng kiến gánh hát, chính là muốn bàn chi tiết cụ thể, đầu cậu lại trống rỗng.

Mặc bầu gánh không có thật sự để Mặc Lý trả tiền, gom hết vốn liếng cố được một vạn hai, một đồng cũng không thiếu trả lại cho Chu Phi.

“Sinh hoạt phí của con đã tiêu hết.” Ông chỉ nói với Mặc Lý một câu như thế.

Mặc Lý muốn khóc.

Đây là tháng 11 năm 2008, Mặc Lý vừa mới lên năm hai đại học.

Ở nhà tùy hứng một hồi, Mặc Lý còn phải quay về trường học tiếp tục con đường học vấn. Chuyên ngành của cậu chính là Sinh học, chẳng có tí liên quan gì đến hí khúc. Các sinh viên xung quanh đều dốc toàn lực muốn thi lên nghiên cứu sinh hoặc du học học cao hơn, so sánh với họ, Mặc Lý một lòng chỉ nghĩ sau khi cầm được bằng tốt nghiệp thì về nhà trùng kiến gánh hát là không có tiền đồ nhất.

Chẳng những không có tiền đồ, còn không có tiền. Mặc Lý cảm thấy tình cảnh của cậu thật sự là quá xin lỗi mỹ mạo của bản thân. Cậu lớn lên đẹp trai như vậy, đáng nhẽ không nên nghèo như thế này chứ?!

Song sự thật là, cậu tuy đẹp nhưng nghèo, hơn nữa còn nghèo đến mức cả khoa Sinh đều biết.

Tất cả mọi người đều biết năm hai có một học đệ (học trưởng) gặm bánh mì dưa muối cả một học kì, phàm là hoạt động lớp cần góp tiền chưa bao giờ tham gia, đồng phục thể dục màu xanh cho dù bị thủng lỗ hay xù lông cũng không nỡ vứt, vô luận mùa đông hay là mùa hè cũng chỉ có một đôi giày thể thao màu trắng. Thật sự là khiến người nghe người thương gặp người người khóc, sở hữu một khuôn mặt tựa quý công tử lại sống còn khổ hơn cả sinh viên có hoàn cảnh khó khăn trong trường, tốt xấu gì người ta còn có học bổng của trường đỡ đần, vị này toàn bộ dựa vào sự chịu đựng của bản thân, cũng là một đóa kì ba.

Dù vậy, Mặc Lý chỉ ăn bánh mì dưa muối cũng nuôi bản thân như nước trong veo như cũ, ngẫu nhiên ngủ không đủ giấc, môi mất đi huyết sắc, ngay cả quầng thâm cũng cực kì nghệ thuật, không hề xấu, ngược lại còn lộ ra sự mỹ lệ tiều tụy, khiến tất cả các chị em sinh viên trong khoa Sinh đều bóp cổ tay hô to gen quá cường đại.

Bởi vì hình tượng đẹp trai kì ba này, Mặc Lý suốt những năm tháng đại học đều không có duyên phận với chữ “romance”. Ngay cả thằng bạn thân giường trên mặt đầy mụn thanh xuân còn từng cùng bạn gái make love, cậu ngay cả tay nhỏ bé của nữ sinh còn chưa được nắm.

Mỗi ngày đều vì tiền cơm phát sầu, cũng đích xác không có thời gian để lo lắng về nhu cầu tinh thần cấp cao hơn.

Học kì sau của năm hai sẽ phải thực hành trong phòng thí nghiệm, Mặc Lý mỗi ngày trải qua cuộc sống cùng môi trường nuôi cấy vi khuẩn làm bạn, thời gian nhàn hạ bị số liệu và luận văn quấn thân, cậu cơ hồ cũng sắp quên mất giấc mộng xa xưa tươi đẹp kia.

“Sự im lặng của em giống như vẫn chỉ mới như ngày hôm qua

Khi đó nghĩ rằng chính mình không gì không biết

Hiện tại yêu em

Liệu có đã quá trễ?”

Thừa dịp thời gian nghỉ trưa, mấy đàn chị cùng khóa dùng máy tính phòng thí nghiệm mở nhạc cho chạy replay, vừa nghe nhạc vừa hưởng thụ thời gian cơm trưa hiếm hoi.

Giọng nam dịu dàng trầm thấp từ trong máy tính truyền ra, một bản tình ca hát lên trăm lần nghĩ ngợi, trong an tĩnh bi thương có một sức mạnh đả động lòng người.

Mặc Lý vừa ăn cơm trong cà mèn vừa nghi hoặc giọng hát này hình như có điểm quen tai.

Mượn cơ hội phát nhạc, kì thật đều là suy tính cả rồi.

Một bài hát kết thúc, một đàn chị đeo cặp kính màu đen không tròng hợp mốt tiến đến cạnh đồng môn, ánh mắt lấp lánh đặt câu hỏi: “Thế nào?! Nghe hay chứ? Bài hát của một ca sĩ mới đang cực kì nổi đó.”

Một đàn em cột tóc đuôi ngựa nhất thời lộ ra biểu cảm gặp được đồng loại: “Biết biết, là cái người đứng top 6 trong chương trình XX năm đó phải không? Em khi đó đã cảm thấy giọng của anh ấy hay nhất, nhưng chỉ được top 6, thật sự là không công bằng!”

Đàn chị đeo kính cũng bắt đầu trở nên kích động: “Em cũng xem cái chương trình tuyển chọn tài năng đó hả?! Đúng vậy, ba vị trí đầu đều hot, người hát tốt nhất thì lại bấp bênh như vậy, thật sự cảm thấy bất bình thay thần tượng!”

“Chị cũng là Điềm điểm (1)?! Trời ơi tuyệt, em đã thích Thiếu Thiên từ khi anh ấy mới ra mắt rồi!”

“Đúng vậy!! Rốt cuộc cũng gặp được người cùng sở thích! Mấy bạn cùng phòng ký túc xá của chị đều không biết thưởng thức, chỉ thích mấy nhóm nhạc Hàn Quốc!”

“Oạch, chị, em cũng thích sao Hàn…”

Thời điểm Mặc Lý nghe đến hai chữ “Thiếu Thiên” thì ngây ngẩn cả người, tên này đã muốn biến mất trong cuộc sống của cậu lâu lắm rồi.

Cái năm Lý Thiếu Thiên rời đi kia, cậu còn không có di động, còn không có phương tiện liên hệ dễ dàng như bây giờ. Lúc mới đầu, Lý Thiếu Thiên còn gọi điện thoại về nhà, đa số đều là Mặc bầu gánh bắt máy. Mặc Lý còn phải đi học, còn muốn biểu diễn, rất ít có thời gian nhận điện thoại của hắn. Mặc bầu gánh đối với đại đệ tử vào thời điểm gánh hát nguy nan hết sức thì khoanh tay đứng nhìn bỏ mặc mà đi này vẫn chưa có nguôi giận, dần dần, Lý Thiếu Thiên cũng không còn gọi điện thoại về nữa.

Mặc Lý cũng giống như vứt hắn ra khỏi đầu. Hiện giờ lại nghe được tin tức của hắn, dĩ nhiên lại ở trong tình cảnh này.

Hai sinh viên nữ còn đang líu ríu thảo luận về thần tượng chung.

“Mặc kệ thế nào, Thiếu Thiên cuối cùng cũng được debut! Hai năm nay anh ấy chỉ tập trung sáng tác viết ca khúc, lần này single hot khắp mạng internet, sắp tới còn phát hành album mới, tất cả mọi người đều rất ngóng chờ!”

“Đúng rồi, trên Tianya cũng có thread cá nhân của Thiếu Thiên, gần đây thu hút rất nhiều fan, thread tăng số trang cực nhanh. Em có weibo không? Follow Thiếu Thiên đi.”

Vào năm nay các ứng dụng mạng xã hội vừa mới thành hình, có dấu hiệu phát triển hưng thịnh, nhưng lực ảnh hưởng còn chưa vượt qua được diễn đàn giải trí kiểu cũ.

Mặc Lý đột nhiên nhớ tới bản thân cũng từng đăng ký tài khoản trên Tianya, lại nói tiếp cậu còn có hẳn một thread cá nhân trên đó, cơ mà cậu đã không xướng diễn hí hơn hai năm rồi, phỏng chừng thread chẳng còn ai nữa.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Mặc Lý dùng máy tính của phòng thí nghiệm đăng nhập diễn đàn, vốn là muốn tìm thread của Lý Thiếu Thiên xem xem tin tức gần đây của hắn, không nghĩ tới nhìn thấy mấy cái tin nhắn riêng tư trước.

[Lẫm đông tương chí mỹ nhân nhập hoài: Xin chào:-)]

Tin nhắn sớm nhất cư nhiên được gửi vào ba năm trước, Mặc Lý xấu hổ, không hiểu sao cảm thấy thật có lỗi với người gửi tin nhắn.

Cơ mà sao ID của người này nhìn quen thế nhỉ?

Mặc Lý nghĩ nghĩ, cố gắng nhớ lại, rốt cuộc nhớ tới, đây không phải là cái người chiến đấu với đám bôi đen cậu lúc cậu bị bôi đen sao? Sau khi đối phương nói ra mấy lời nghiêm khắc thì mấy bình luận bôi đen cậu đều không thấy tăm hơi, giống như bị cắt mạng vậy.

Mấy tin nhắn sau đều là đối phương gửi đến.

[Lẫm đông tương chí mỹ nhân nhập hoài: Mạo muội hỏi một câu, em là Mặc Lý phải không?] Được gửi cách tin nhắn đầu tiên không lâu, ba năm trước.

[Lẫm đông tương chí mỹ nhân nhập hoài: Nghe nói gánh hát bị giải tán, đừng thương tâm, mọi thứ nhất định rồi cũng sẽ tốt lên. Đừng lại đột nhiên bỏ nhà chạy ra ngoài nữa, anh rất lo lắng.] Tin nhắn này được gửi vào năm ngoái.

[Lẫm đông tương chí mỹ nhân nhập hoài: Nghe nói cái người bạn tên là Chu Phi của em bởi vì bạn gái mà từng đánh nhau với em?] Tin nhắn này được gửi đồng thời với tin nhắn trên.

[Lẫm đông tương chí mỹ nhân nhập hoài: Em muốn trùng kiến gánh hát? Có việc có thể hỏi anh, những việc khác anh không làm được, ít nhất có thể cho em một vài đề nghị không tồi.]

Tin nhắn cuối cùng được gửi gần đây nhất, cũng là năm ngoái. Tổng cộng mấy tin nhắn riêng tư này được gửi trong vòng hơn ba năm, Mặc Lý cũng phải bội phục sự kiên nhẫn của người này.

Nhưng kì quái nhất chính là, anh ta sao biết cái tài khoản ngay cả chính cậu tưởng chừng đã quên này là cậu?! Người này thật là đáng sợ!

Lời tác giả:

Yến thiếu gia: mang thù.gif, châm ngòi ly gián.gif

(1): Điềm điểm: sweet dessert, tên fanclub của Lý Thiếu Thiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play