Edited by Cigar.

Mặc Lý ôm điện thoại mặt đỏ hồng, giống như lại nhớ về thời kì yêu đương trong sáng thuần khiết. Bị bạn trai tán tỉnh, tiểu đáng yêu nhỏ xinh nhanh mồm nhanh miệng dùng tay cào cào màn hình điện thoại.

Loa được Yến Lẫm tăng âm lượng lên mức cao nhất, trong xe vừa lúc vang lên một âm thanh kin kít khiến người ta đau răng.

Yến Lẫm: “…..” Mình vừa mới nói gì sai hả?

“A Ly, đừng cào chỗ micro.”

“A? Vâng!” Mặc Lý vội vàng buông ngón tay, ngồi nghiêm chỉnh. “Thực xin lỗi, em không có cố ý.”

Yến Lẫm đánh tay lái, chuyển hướng lộ trình tới địa điểm Mặc Lý đang ở, cười nói: “Bé ngốc, không cần phải nghiêm túc như vậy.”

“Yến Lẫm.” Mặc Lý cảm động đến mức rơi lệ ngập nhà: “Thì ra anh vẫn còn có thể yêu đương.”

“Em nói gì vậy?” Yến Lẫm nhịn không được đen mặt.

Bạn trai cũng chính là mối tình đầu, là ánh trăng sáng trong lòng hắn mà hắn thật vất vả mới theo đuổi được, hắn không yêu đương với Mặc Lý thì yêu đương với ai. Vì Mặc Lý hắn bốn bỏ năm lên, thiếu điều chống lại cả thế giới.

“Không phải sao? Mấy ngày trước đây anh chẳng có gì thú vị, hệt như mấy ông già đã kết hôn ba mươi năm rồi ấy.”

“….. Anh đâu có già đến thế.” Yến Lẫm khẩn trương một trận, soi nhanh mặt hắn qua màn hình phản chiếu của điện thoại.

Chẳng lẽ là bởi vì dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng quá mệt nhọc, làm cho hắn bị già trước tuổi?!

Mặc Lý vội vàng bổ cứu: “Đương nhiên không phải, ngoại hình vẫn đẹp trai không có gì thay đổi.”

“Ý em là tác phong của anh đầy mỡ.”

Yến Lẫm: “….” Cảm ơn em anh cũng không cảm thấy dễ chịu hơn chút nào.

Mặc Lý liệt kê từng tội trạng một của Yến Lẫm.

“Mỗi ngày đều ở bên ngoài cùng bạn bè đối tác chè chén, ngày nào cũng nhậu say khướt mới về nhà. Về nhà liền lăn ra sofa ngủ, bắt em phải hầu hạ anh. Yêu đương không phải là như vậy!”

Yến Lẫm: “….”

“Vớ bẩn cởi lăn lóc trên sàn, đều là em giặt!”

“Sáng ngủ dậy cũng không có nụ hôn chào buổi sáng, buổi tối cũng không có nụ hôn chúc ngủ ngon, đã lâu lắm rồi không có nói lời ngon tiếng ngọt với em.”

Yến Lẫm cảm thấy cái trán chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh.

“Cùng em lên giường cũng đều là làm theo phép ——”

Yến Lẫm chỉ biết thánh diễn Mặc Lý lại login, nhịn không được bật lại: “Anh khi nào thì cùng em lên giường?!”

Ánh trăng sáng cướp được về tay đến bây giờ vẫn là ánh trăng sáng nơi chân trời, hắn ngay cả một chút ý vị còn chưa được thưởng thức dù chỉ là một ngụm!

Hắn cũng muốn làm theo phép, không yêu cầu nhiều lắm, không cần nhiều tư thế, trước đem khoảng cách 18cm thu nhỏ lại hai phần ba là được.

Liền ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi này cũng không để hắn thực hiện, Mặc Lý còn có mặt mũi đi quở trách hắn.

“Ai không cho anh lên giường, không phải anh mỗi ngày đều ôm em ngủ sao!”

“Vẫn còn có khoảng cách 18cm đó thôi.” Yến Lẫm hừ lạnh một tiếng.

Mặc Lý sửng sốt: “Gì, anh có ý gì?”

Hử, vì sao là 18cm? Rõ ràng là ôm vào trong ngực ngủ mà, đâu ra 18cm?

“Anh vu khống em, em không có cách anh xa như vậy.”

Yến Lẫm khẽ cười một tiếng, tràn ngập thô bỉ.

“Tiểu A Ly, em vẫn là quá non. Đó là bởi vì có rất nhiều phong cảnh em còn chưa được kiến thức, có bảo bối quý giá em còn chưa có nếm thử. Chờ ngày nào đó anh dạy em trưởng thành, em liền hiểu được.”

Mặc Lý: “???”

Vì sao cậu cảm giác chính mình bị đùa giỡn?!

“Anh, mời anh tự trọng!”

Mặc Lý ỷ vào bản thân có một phòng chờ riêng, đóng cửa nũng nịu rải cẩu lương với bạn trai qua điện thoại.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động mở cửa, Mặc Lý sợ tới mức giọng lập tức khôi phục bình thường.

“Ai?”

“Sao vậy A Ly?” Yến Lẫm nghi hoặc hỏi han, chợt nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói có chút xa xăm.

“A Ly? Sao em lại ở trong này?”

Lông mày của Yến Lẫm nhăn lại.

Người gọi Mặc Lý là A Ly cũng không nhiều, người tới là ai?

Hắn đang muốn nghe cho rõ ràng, Mặc Lý lại ngay cả chào cũng không chào đã kết thúc cuộc gọi.

Yến Lẫm: “….”

Bàn chân hung hăng giẫm chân ga một phát, liên tiếp chuyển làn, Yến Lẫm lái chiếc Audi màu đen khiêm tốn của hắn phóng như bay tới đích đến.

Người gọi Mặc Lý là A Ly trong cả cái thành phố S này, thật sự không nhiều lắm.

Rất không may, ngoại trừ chính hắn, người nào hắn cũng không thích.

“A Ly? Sao em lại ở trong này?”

Lý Thiếu Thiên đi vào phòng chờ, tháo kính râm, có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy Mặc Lý.

“A, sư ca.” Mặc Lý vội vàng đứng dậy chào hỏi, thái độ lễ phép khách khí.

Người đại diện Phương Lâm đi theo phía sau Lý Thiếu Thiên cũng thấy được Mặc Lý, nhất thời sắc mặt tràn đầy hồ nghi.

Không thể trách cô nghĩ nhiều, mấy ngày hôm trước Mặc Lý còn lôi kéo Lý Thiếu Thiên sao tác CP, CP hai người thật vất vả mới làm chìm xuống nay lại bùng lên, cô còn phải phí tâm xử lý giải quyết, thật sự rất phiền phức.

Lý Thiếu Thiên hiện tại phát triển như mặt trời ban trưa, nhân khí và hình tượng đều rất tốt, bất kì đối tượng CP gì cũng đều phải kiên quyết ngăn chặn.

Không thể làm cho cái gọi là CP nam nam kéo tiêu chuẩn của Lý Thiếu Thiên thấp xuống, cũng không thể làm cho bất luận kẻ nào đến hút máu của Lý Thiếu Thiên.

“Mặc tiên sinh, phòng chờ này là bên phía hợp tác của chúng tôi phân riêng cho Thiếu Thiên, cậu có đi nhầm không?” Phương Lâm che ở phía trước Lý Thiếu Thiên, tựa hồ sợ Lý Thiếu Thiên thân cận với Mặc Lý quá, sau đó lại không biết từ đâu mọc ra một ống kính chụp được bọn họ chung một khung hình.

Mặc Lý cũng nhìn ra được sự đề phòng của Phương Lâm, nhưng đây là nguyên nhân xuất phát từ cậu, lần trước đích thực là cậu kéo đại sư ca vào giúp cậu giải vây. Tuy rằng bởi vì có sự tồn tại của Yến Thâm, ba người lại quang minh chính đại, cuối cùng cũng không có tạo thành hậu quả hay rumor đặc biệt bất lương gì, nhưng người đại diện của người ta khẩn trương cũng dễ hiểu.

“Xin lỗi, tôi không biết mọi người muốn dùng phòng chờ này. Tôi chỉ ở chỗ này để chờ người tới đón thôi.” Mặc Lý cười giải thích: “Sư ca đang cần dùng? Em ra ngoài tìm chỗ nào đó đứng chờ là được.”

Mặc Lý gật đầu cười với Lý Thiếu Thiên, cầm lấy balo trên bàn chuẩn bị ra ngoài.

Phương Lâm từ đầu tới đuôi cũng không dám thả lỏng cảnh giác.

Mặc Lý duy trì nụ cười khách khí đi đến cạnh cửa, còn không quên quay đầu lại phất tay, lúc quay đầu trở lại thì nhịn không được thở ra một hơi.

Thật sự là…. Có điểm xấu hổ.

Với Phương Lâm không có vấn đề gì, sự đề phòng rõ rành rành của Phương Lâm ngược lại không có gì khác biệt với trước đây, thậm chí có một loại cảm giác thân thiết kì lạ.

Xấu hổ chính là với Lý Thiếu Thiên.

Đây là đại sư ca của cậu, là người bạn từ thuở thơ ấu cùng nhau lớn lên, là anh trai, người thân, bọn họ từng là người thân mật nhất của nhau. Kết giao pha chút khách sáo như bây giờ, rõ ràng đã có chút mới lạ còn muốn giả vờ vẫn còn thân thiết, thật sự là xấu hổ đến mức muốn phi thăng.

Mặc Lý chạm tay vào nắm cửa, chuẩn bị rời khỏi không gian xấu hổ này.

Lý Thiếu Thiên lại đột nhiên lên tiếng: “A Ly, em chờ ở nơi này luôn đi. Bên ngoài nhân viên đi qua đi lại rất đông, em đi ra ngoài nếu để bọn họ nhận ra cũng không tốt.”

Mặc Lý vốn muốn nói không cần, nhưng lời Lý Thiếu Thiên cường điệu trọng điểm lại nhắc nhở cậu.

Bên ngoài nhân viên rất đông, không chỉ có nhân viên công tác, để người ta nhìn thấy cậu và Lý Thiếu Thiên ra vào cùng một phòng chờ tựa hồ cũng không tốt. CP của hai người bọn họ đối với sự phát triển của Lý Thiếu Thiên đã muốn là một loại trở ngại.

“Cũng được, em ngồi ở đây chờ vậy.” Mặc Lý rất là biết điều, ôm balo ngồi tại góc phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play