Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Thiên Hạ Vô Song thành

Thiên hạ đệ nhất võ thành.

Thủ Khả Trích Tinh các.

Tòa các nghị sự của Vô Song thành, cũng từng là nơi phán quyết mọi việc trong võ lâm.

Thành chủ Tống Yến Hồi ngồi trên ghế cao nhất, nhìn năm ông lão bên dưới, sắc mặt lạnh lùng. Năm ông lão này đã nhiều năm rồi không ra khỏi nhà của mình, đại đa số thời điểm bọn họ đều ngồi trong phòng vạch kế hoạch vào tấm bản đồ giang hồ của mình, sau đó sai tôi tớ đem ý kiến từng người đưa tới tay ông lão nhiều tuổi nhất. Ông lão ấy sẽ căn cứ theo những thứ đó để đưa ra quyết sách, sau đó đưa quyết định tới tay Tống Yến Hồi.

Mọi người đều cho rằng thành chủ Vô Song thành là Tống Yến Hồi nhưng người trong Vô Song thành lại biết người khống chế quyết sách chân chính là năm ông lão này. Bọn họ là sư thúc của Tống Yến Hồi, cũng là năm vị trưởng lão tồn tại từ đời trước. Nhưng ngày hôm nay năm vị trưởng lão này đột nhiên tổ chức họp bàn, tất cả các đệ tử lớn nhỏ đều đến Thủ Khả Trích Tinh các. Không ai biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chỉ có Tống Yến Hồi mang vẻ mặt lạnh lùng, không khí trong các hết sức nặng nề.

“Yến Hồi, mấy năm nay ngươi làm tốt lắm.” Ông lão râu tóc bạc trắng cầm đầu mở miệng, nói một câu như vậy.

Không ai dám chắc ý tứ thật sự trong câu này.

Nhưng ai cũng biết, câu này tuy là khen nhưng lời tiếp theo lại chẳng hay ho gì.

Tống Yến Hồi cười một tiếng, lắc đầu, vuốt thanh kiếm trong tay mình: “Đại trưởng lão có chuyện gì xin cứ nói thẳng.”

Đại trưởng lão sắc mặt trầm tĩnh, không lộ chút vui buồn nào: “Mấy năm qua Vô Song thành quật khởi từ đáy dốc, rất nhiều việc đều dựa vào Yến Hồi ngươi lo liệu. Nhưng hiện tại giang hồ đã bất đồng, chỉ là một trong thiên hạ tứ thành không phải vinh quang mà Vô Song thành mong muốn. Ngươi là người tài để phục hưng, rất giỏi, thế nhưng thứ mà Vô Song thành đang cần là một người có thể mở mang bờ cõi.”

“Một người dã tâm bừng bừng?” Tống Yến Hồi cười lạnh.

“Đúng vậy!” Đại trưởng lão đáp rất thản nhiên.

Tống Yến Hồi vuốt thanh Đoạn Thủy kiếm trong tay, khẽ nhíu mày. Mười mấy năm qua năm vị trưởng lão đưa giấy tới, hắn hoặc nhiều hoặc ít trả lại một chút, đều là những quyết sách dấu diếm đôi chút dã tâm, nhưng các trưởng lão đều thản nhiên tiếp nhận. Nhưng mấy ngày trước Tống Yến Hồi trả lại một tờ giấy, sau đó tờ giấy đó được đưa lại nguyên vẹn, Tống Yến Hồi lại trả lại, nhưng tùy tùng đưa tin vẫn đứng ở cửa không chịu đi.

Mãi tới hôm nay, ngũ lão đột nhiên xuất quan, tổ chức họp bàn.

Nội dung trên tờ giấy đó là muốn đón một người vào thành, người đó họ Tiêu, đến từ Thiên Khải.

“Vô Song thành là tòa thành giang hồ, cứ nhất quyết phải nhúng tay vào chuyện của triều đình hay sao?” Lúc đó Tống Yến Hồi trả lời các trưởng lão như vậy.

Còn các trưởng lão trả lời là -- giang hồ là nằm xa ngoài triều đình, triều đình nằm cao trên giang hồ.

Tống Yến Hồi nhìn đại trưởng lão, trầm giọng nói: “Cho nên ngươi đã chọn được người rồi?”

“Đúng vậy, Yến Hồi, từ nay trở đi mọi chuyện lớn nhỏ trong thành không cần ngươi vất vả nữa. Sư thúc biết thật ra ngươi chỉ thích luyện kiếm, từ nay trở đi ta nhường Kiếm Lư sau núi cho ngươi, còn việc trong thành cứ để Đào Tùng phụ trách thôi.” Đại trưởng lão giọng điệu hòa hoãn.

Các đệ tử trong các ồ lên. Diệp Đào Tùng, đó là sư đệ của Tống Yến Hồi, sử dụng Đoạn Hổ đao cũng coi như nhân vật phong vân trong thành, có điều hắn mất tích đã nhiều năm. Hắn về rồi?

“Sư huynh, đã lâu không gặp.” Một giọng nói hùng hồn vang lên, đệ tử trong các đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một người lướt qua trên đầu bọn họ, hạ xuống bên cạnh ngũ trưởng lão, là một người cao to thân hình cường tráng. Hắn đột nhiên cắm đao xuống đất, non nửa thanh đao chìm xuống mặt các.

“Chỉ bằng hắn?” Tống Yến Hồi đột nhiên rút Đoạn Thủy trong tay ra một đoạn nhỏ, ánh sáng lạnh lóe lên!

Áo choàng của năm vị trưởng lão đột nhiên vung lên, chân khí toàn thân lập tức vận chuyển. Một luồng chân khí mãnh liệt quay cuồng trong các, những đệ tử thế hệ trẻ hầu như không đứng thẳng nổi.

“Tống Yến Hồi!” Đại trưởng lão quát.

“Sư phụ.” Một đệ tử bước lên trước một bước, chính là Lô Ngọc Địch đại đệ tử Vô Song thành đã chặn đường Vô Tâm ở nước Tất La. Hắn nhảy tới đứng cạnh Tống Yến Hồi, lạnh lùng nhìn năm vị trưởng lão dưới đài.

Một thanh kiếm chưa đạt tới cảnh giới Kiếm Tiên của Tống Yến Hồi có địch nổi một đòn hợp lực của năm vị trưởng lão không? Đại đệ tử hiện giờ Lô Ngọc Địch có địch nổi Diệp Tùng Đào không?

Tống Yến Hồi đột nhiên cắm kiếm trở lại.

Không khí lập tức hòa hoãn hơn, năm vị trưởng lão cũng khôi phục thái độ bình thường, đại trưởng lão tiếp tục nói với giọng hòa giải: “Yến Hồi, có một số việc ngươi nên suy xét rõ ràng.”

“Chức thành chủ Vô Song thành này, ta vốn chẳng hứng thú. Có điều, Tùng Đào, hắn không có tư cách đó.” Khi Tống Yến Hồi nói vậy thậm chí không buồn nhìn Diệp Tùng Đào tới một cái.

Diệp Tùng Đào giận tới tím mặt, định xách đao lao tới nhưng lại bị đại trưởng lão giơ tay ngăn cản.

Tống Yến Hồi cười: “Ta có thể không làm thành chủ nữa, nhưng ta cũng có quyền để cử. Thân là thành chủ cũ, cũng phải có quyền lực này chứ.”

“Đương nhiên.” Đại trưởng lão gật đầu.

Diệp Tùng Đào cầm đao chỉ vào Lô Ngọc Địch: “Là thằng nhóc này à? Tên nhóc con nhà ngươi cũng muốn làm thành chủ, hỏi đao của ta trước đã!”

Lô Ngọc Địch đột nhiên mỉm cười, đột nhiên nghĩ nếu hắn còn bị coi là thằng nhóc, vậy người kia còn nhóc hơn cả nhóc. Thành chủ thật sự mà Tống Yến Hồi đã lựa chọn trong lòng.

“Không, không phải hắn.” Tống Yến Hồi đột nhiên hạ giọng quát: “Vô Song!”

“Tới rồi, sư phụ.” Một giọng nói biếng nhác vang lên, các đệ tử quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo trắng, gương mặt tuấn tú cõng một cái hộp kiếm lớn đang chậm rãi đi vào trong các. Chính là đệ tử mà Tống Yến Hồi để ý nhất - Vô Song.

“Vô Song Kiếm Hạp!” Đôi mắt đại trưởng lão sáng rực lên.

Diệp Tùng Đào lại tức giận quát: “Là thằng nhãi này à?”

Vô Song đi qua bên cạnh hắn, trừng mắt nhìn hắn một lượt: “Đại thúc, ngươi là ai?”

“Diệp Tùng Đào!” Diệp Tùng Đào cả giận nói.

Vô Song đi tới bên cạnh Lô Ngọc Địch và Tống Yến Hồi, gãi đầu suy nghĩ cả nửa ngày rồi mới nói: “Hình như không có danh tiếng gì.”

Diệp Tùng Đào tức tới mức run lên bần bật.

Lô Ngọc Địch đã quen với cử chỉ của sư đệ mình, cũng lười giải thích với hắn, chỉ gật đầu: “Ừ, không có danh tiếng gì. Lần này ngươi không nhớ nhầm.”

“Vô Song, đánh thử một trận với vị sư thúc của ngươi dưới kia đi. Nếu ngươi thắng, ngươi sẽ là thành chủ Vô Song thành.” Tống Yến Hồi đột nhiên nói.

“Được, ta biết rồi. Chẳng phải ta đã đồng ý với ngài rồi sao?” Vô Song nhún vai, đột nhiên xoay người ngồi xuống cạnh Tống Yến Hồi nói: “Đánh thôi nào.”

Diệp Tùng Đào nhíu mày: “Ngươi ngồi đó, chúng ta đánh thế nào được?”

Vô Song ngây ra một chút, nói: “Chưa hiểu việc đời.” Sau đó nhẹ nhàng mở hộp kiếm, năm luồng sáng lạnh đột nhiên bay ra từ trong hộp kiếm.

“Vân Toa, Thanh Sương, Phong Tiêu, Nhiễu Chỉ Nhu, Ngọc Như Ý. Chơi với vị đại thúc này chút nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play