“Sư phụ, vì sao chưa bao giờ người tham gia Bách Hoa hội?” Trên đường về, Lôi Vô Kiệt không nhịn được hỏi.
Lý Hàn Y chẳng buồn quay đầu lại, vừa đi vừa nói: “Hoa có đẹp hơn nữa ngắm tới mười năm cũng chán rồi, có gì hay mà đến.”
Giờ đang buổi tối, vầng trăng tròn treo giữa không trung, chuyện này đối với cặp sư đồ võ công tuyệt thế đang chậm rãi rảo bước dưới ánh trăng lại có thêm chút cảm giác hài hòa. Lôi Vô Kiệt cũng không nhịn được nói nhiều hơn. Hắn lại hỏi: “Sư phụ, vừa rồi chính là người đọc sách mà thành một vị Kiếm Tiên, lần đầu xuất kiếm đã là Kiếm Tiên, Tạ Tuyên?”
“Thư sinh chết tiệt.” Lý Hàn Y hừ lạnh nói.
“Hắn còn tặng ta một quyển sách tên là ‘Vãn Lai Tuyết’. Vì sao hắn đưa sách cho ai cũng rất độc đáo, tới quyển của ta hình như ngay Thính Trúc thư hiên của Tuyết Nguyệt thành cũng có bán?” Lôi Vô Kiệt bất mãn nói.
Lý Hàn Y lại chẳng buồn để ý tới, chỉ đột nhiên hỏi: “Ngươi thích cô bé tên là Diệp Nhược Y ấy à?”
Lôi Vô Kiệt ngẩn ra, do dự một chút nhưng vẫn gật đầu.
“Vì sao?” Hiếm hoi lắm Lý Hàn Y mới hỏi một câu vì sao.
Lôi Vô Kiệt suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng ấp a ấp úng nói: “Bởi vì... trông dễ nhìn.”
Lý Hàn Y đột nhiên đứng lại: “Chỉ có nguyên nhân này à?”
Lôi Vô Kiệt lại suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng vẫn gãi đầu gãi tai: “Hình như... không có nguyên nhân gì khác.”
Lý Hàn Y nghe thế chán nản: “Ngươi cũng thật thẳng thắn. Nhưng thế gian nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, vì sao chỉ riêng cô bé này là ngươi nhìn một cái đã thích?”
Lôi Vô Kiệt cười nói: “Ta nói trông cô ấy dễ nhìn chứ không nói ta thích các cô gái xinh đẹp trên đời này. Có nghĩa là ngay khi nhìn thấy gương mặt của cô ấy bỗng cảm thấy bản thân trở nên khác thường. Thế nhưng khi nghĩ cẩn thận lại, ta không biết quá khứ của cô ấy, không biết tính cách của cô ấy, thậm chí cô ấy thích gì ghét gì ta đều không biết. Nghĩ tới nghĩ lui, thật ra đều do cái nhìn kia làm bản thân động lòng, cũng tức là vì...”
“Trông con bé dễ nhìn.” Lý Hàn Y tiếp lời, lúc này lại không nói lời khinh bỉ tên đồ đệ không nên thân, chỉ nhẹ giọng nói: “Nữ nhân xinh đẹp đều thích lừa người.”
“Sư phụ, người nói như vậy chẳng lẽ người từng bị nữ nhân xinh đẹp làm thương tâm?” Lôi Vô Kiệt vừa hỏi ra khỏi miệng lập tức hối hận, hôm nay hiếm hoi lắm sư phụ mới nói mấy câu với mình, chắc chắn là một chút tán thưởng chiêu kiếm Nguyệt Tịch Hoa Thần mà mình vừa thi triển. Nhưng nó không nghĩa là mình có thể không kiêng nể gì cả.
Thế nhưng Lý Hàn Y không hề tức giận, chỉ đứng lại, cầm chuôi kiếm Thiết Mã Băng Hà, cúi đầu không nói gì.
“Sư phụ, ta sai rồi!” Lôi Vô Kiệt vội vàng cúi đầu nhận sai.
“Ba tháng sau, ta xuống núi với ngươi.” Lý Hàn Y đột nhiên ngẩng đầu: “Ta có một dự cảm, ta sợ vị sư phụ kia của ngươi sắp không đợi được nữa.”
“Ba tháng?” Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Được, vậy ba tháng. Khi đó ta sẽ thử kiếm với sư phụ.”
“Được, ba tháng sau ta thử kiếm với ngươi. Ba năm sau ngươi trở thành Kiếm Tiên. Đây là ước định giữa chúng ta.” Lý Hàn Y đột nhiên nâng kiếm đi về phía trước.
Ba năm thành Kiếm Tiên? Lôi Vô Kiệt thầm nghĩ mình đâu có lập ước định như vậy, không khỏi cảm thấy khó hiểu. Nhưng nhìn thần sắc sư phụ hắn lại không dám hỏi nhiều, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo. Huống chi, ba năm thành Kiếm Tiên.
Cũng được thôi. Lôi Vô Kiệt mỉm cười.
Thiên Hạ Vô Song thành.
Bờ Dịch Thủy mênh mông.
Một thiếu niên áo trắng ôm hộp kiếm ngồi bên bờ sông, nói một câu rất chậm rãi: “Lại thua rồi à?”
Kiếm khách đường đường là thành chủ của Vô Song thành một trong thiên hạ tứ thành, lúc này chỉ lẳng lặng cắm thanh kiếm gãy trong tay xuống đất: “Thua, lần này thua triệt để rồi. Khoảng cách giữa ta và Lý Hàn Y chẳng khác nào dòng suốt Dịch Thủy và sông lớn Thương Lan. Sau này sẽ không tới Tuyết Nguyệt thành đọ kiếm với hắn nữa.”
“Không sao, ta sẽ thắng lại giúp ngươi.” Thiếu niên mỉm cười để lộ hàm răng trắng toát, chính là thiếu niên Vô Song mà ở nước Vu Điền từng một mình ngự kiếm ngăn cả Vô Tâm, Vô Thiền, Đường Liên, Tiêu Sắt cùng với Lôi Vô Kiệt.
“Trong lứa này ta bại dưới tay Lý Hàn Y cũng đành nhận. Ngươi thắng trở lại trong lứa dưới là được. Lần này ta gặp một người, hắn nói hắn tên Lôi Vô Kiệt, hình như ta từng nghe ngươi nhắc tới tên hắn.” Tống Yến Hồi ngồi xuống bên cạnh Vô Song.
“Đúng vậy, ta đã gặp hắn. Ở cái nơi toàn là cát, tên cái nước ấy khó nhớ bỏ xừ, không nhớ được.” Vô Song gãi đầu, mỉm cười. “Sư phụ, người biết mà, trí nhớ của ta không tốt.”
“Ngươi không nhớ được tên của một quốc gia nhưng lại nhớ được tên hắn?” Tống Yến Hồi mỉm cười đáp.
“Bởi vì hắn rất đặc biệt, những người ta gặp ngày hôm đó đều rất đặc biệt, ta vẫn nhớ bộ dáng của họ. Nhưng đáng tiếc, hôm đó bọn họ bị thương, bằng không chắc chắn sẽ đánh một trận thật to.” Vô Song vuốt nhẹ hộp kiếm.
“Sau này chắc chắn ngươi sẽ có cơ hội. Bởi vì hiện giờ hắn là đệ tử của Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y.” Tống Yến Hồi nói.
Hai mắt Vô Song sáng bừng lên: “Hắn cũng học kiếm? Ta nhớ lúc đó hắn dùng quyền pháp.”
Tống Yến Hồi gật đầu: “Đúng vậy, hôm trước ta đã thử võ công của hắn, thi triển một kiếm về phía hắn, hắn đã nhận được vài phần chân truyền của Lý Hàn Y nhưng vẫn kém ngươi một quãng. Nhưng ta nói với Lý Hàn Y, ta có một đệ tử trong vòng năm năm chắc chắn sẽ thành Kiếm Tiên. Hắn lại nói, đệ tử của hắn chỉ cần ba năm. Hai mươi năm qua Lý Hàn Y chỉ nhận một đồ đệ như vậy, ta thấy hắn cũng đặt kỳ vọng rất cao.”
Vô Song nghe vậy trầm ngâm một lát, đột nhiên mở hộp kiếm ra, trong hộp vẫn là mười hai thanh phi kiếm cùng một thanh trường kiếm màu đỏ lửa. Hắn vỗ mạnh lên hộp kiếm, mười thanh phi kiếm bay ra từ trong hộp, xếp thành hàng trước mặt Vô Song, Vô Song nhẹ nhàng đọc tên của chúng.
“Ngươi đã có thể khống chế mười thanh phi kiếm?” Tống Yến Hồi vừa mừng vừa sợ.
Vô Song mỉm cười, vung tay áo lên, mười thanh phi kiếm bay ra, làm dấy lên một cơn sóng lớn trên mặt hồ. Vô Song lại vung tay áo, mười thanh kiếm gầm thét đâm xuống, tiếng động như sấm rền trên mặt đất! Vô Song lại vung tay áo lần thứ ba, mười thanh kiếm khuấy động nước sông trong hồ, sóng dậy khắp bốn bề liên miên không ngừng. Hai thanh phi kiếm cuối cùng trong hộp kiếm đột nhiên rung động, như muốn rời hộp bay ra.
Vô Song cười nói: “Nếu Lôi Vô Kiệt ba năm thành Kiếm Tiên, vậy ta sẽ dùng một năm thành Kiếm Tiên!” Hắn giơ tay, mười thanh phi kiếm bay trở lại trong hộp. Vô Song đóng hộp kiếm lại, đứng dậy cầm hộp kiếm quay người đi khỏi.
Tống Yến Hồi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn, một lúc lâu sau mới thở dài: “Vô Song thành muốn trở về đỉnh cao, hoàn toàn dựa vào ngươi đấy.”
Vô Song nghe câu này bèn quay người cười nói: “Sư phụ, ta không muốn làm thành chủ Vô Song thành. Ta chỉ thích luyện kiếm. Nhưng nếu sư phụ muốn làm, vậy ta làm là được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT