Tuyết Nguyệt thành tên thật là ‘Đại Trường Hòa’, vốn chỉ là một thành thị bình thường ở phía nam, nhưng phong cảnh mỹ lệ, khí hậu bốn mùa dễ chịu. Sau đó lại có vài người có thể xưng là tuyệt thế trên giang hồ đi ngang qua nơi đây, vì rượu ngon tại đây mà dừng chân vài ngày, sau đó trong một buổi tối rượu say đám người hứng chí bước lên căn gác cao, ngắm trăng treo trên núi tuyết Thương Sơn, đột nhiên sinh lòng cảm thán: Tới ngoài Đăng Thiên các, vẫn chỉ là phàm thành. Vượt qua Đăng Thiên các mới thấy cảnh trăng tuyết. Vì vậy bọn họ ở lại trong thành. Do bọn họ thật sự quá nổi danh, cái tên ‘Tuyết Nguyệt thành’ cứ thế lan truyền, ngược lại tên cũ của nó đã bị lãng quên.
Trong các cao nhân đó có một cô gái thích trồng hoa, đã từng trồng được loại hoa hồng trắng độc nhất vô nhị, bên rìa cánh hoa đó có đường viền màu tím, được đặt là Tử Mị Cơ. Những người khác ở lại Tuyết Nguyệt thành là vì cảnh sắc trăng tuyết, cô ở lại là vì hương thơm tỏa khắp thành mỗi tháng tư. Cô gái này khơi mào Bách Hoa hội, từ đó trở đi Bách Hoa hội mỗi tháng tư hàng năm đều là sự kiện lớn nhất trong Tuyết Nguyệt thành, những đệ tử thế gia tự nhận mình phong lưu thanh nhã sẽ tụ tập tại Vụ Vũ hiên ngắm hoa thưởng rượu, ngay cả các thành chủ Tuyết Nguyệt thành cũng có người đích thân tham dự.
“Đáng tiếc Bách Hoa hội mỗi năm mở một lần, nhưng rốt cuộc không còn thấy cô nương tuyệt thế như vậy xuất hiện.” Một công tử mặc áo trắng phe phẩy cây quạt tím chậm rãi nói.
“Nghe nói Lạc Hà Tiên Tử cũng là mỹ nhân tuyệt thế, đáng tiếc là chưa bao giờ xuất hiện trong Bách Hoa hội. Nhưng trong môn phái chúng ta cũng có không ít cô nương thế gia xinh đẹp, ca ca không lọt mắt ai à?” Một người khác đứng bên cạnh hắn nói, người này giống công tử áo trắng kia tới tám phần, chẳng qua trông trẻ hơn vài tuổi.
Trong các khắp nơi đều là hoa tươi cỏ đẹp, âm nhạc thanh nhã, hương hoa thơm ngát, ngày thường Tiêu Sắt luôn có vẻ hờ hững nhưng trong cảnh đẹp như vậy cũng nở một nụ cười hiếm thấy, nhìn sang bọn họ: “Giang Nam Đoàn gia?”
Đường Liên bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy, ‘Non xanh mơ hồ nước xa xăm, cuối thu cỏ Giang Nam chưa tàn’, Đoàn gia ở Giang Nam nổi tiếng phong nhã. Người ít tuổi chính là đệ tử của Tuyết Nguyệt thành Đoàn Tuyên Hằng, người khác là ca ca của hắn, gia chủ tương lai của Đoàn gia, Đoàn Tuyên Dịch.”
“Phong nhã? Rõ ràng là phong lưu.” Tiêu Sắt không cho là đúng hừ một tiếng.
“Tạ huynh, Bách Hoa hội lần này có khiến huynh hài lòng không?” Người duy nhất chịu xuất đầu lộ diện trong cùng lứa của Tuyết Nguyệt thành, tam thành chủ Tư Không Trường Phong ngồi trong một gian phòng trang nhã trên tầng cao nhất của Vụ Vũ hiên, nhấp một ngụm rượu, ngắm cảnh phồn hoa bên dưới, mỉm cười híp mắt. Thường ngày hắn luôn tiêu sái phóng túng, hiếm khi để lộ phong độ thanh thoát như hiện tại.
Văn sĩ áo trắng bên cạnh sắc mặt vẫn bình thản như làn nước, khẽ thở dài nói: “Đúng là cảnh phồn hoa hiếm thấy, nhưng có cảnh đẹp mà lại thiếu mỹ nhân, đúng là đáng tiếc. Ba ngàn nhân sĩ thanh nhã, thi văn tải kín tường, nhưng lại không có mỹ nhân, rượu ngon này cũng thành vô vị.”
Tư Không Trường Phong lại chẳng để đổi sắc chỉ nói: “Vụ Vũ hiên là nhạc phường đệ nhất trong Tuyết Nguyệt thành, có nhiều vũ nữ ca sĩ như vậy, hơn nữa hôm nay có biết bao con cháu thế gia tới tham gia Bách Hoa hội này, chẳng lẽ không ai lọt mắt xanh của Tạ huynh?”
Văn sĩ áo trắng cúi đầu cười nhạt: “Mỹ nhân như tuyết, thuần khiết thanh cao, người xứng danh mỹ nhân trên thế gian này đâu có mấy. Cũng như Tuyết Nguyệt thành này tuy lớn nhưng ta mới chỉ gặp được hai mỹ nhân. Đáng tiếc một người thích đánh bạc, một người tính khí quá tệ, hơn nữa đều không tới Bách Hoa hội này.”
“Ngươi có giỏi thì nói câu này trước mặt hai nàng ấy đi.” Tư Không Trường Phong nhấp một ngụm rượu cười nói.
Văn sĩ kia cười khẽ: “Cái này thì chịu. Mỹ giân kia nổi giận, chớp mắt đã nghiêng thành.”
Hai người không nói chuyện nữa, Tư Không Trường Phong có vẻ hết hứng thú, không ngắm cảnh dưới lầu nữa, chỉ tự uống rượu phần mình. Văn sĩ áo trắng vẫn mỉm cười nhìn xuống, nhưng lần này vừa nhìn lập tức thấy một bóng người áo lục.
Văn sĩ áo trắng này có thể ngồi cùng bàn uống rượu với Tư Không Trường Phong đương nhiên không phải hạng phàm; nhưng vị nam tử có thể xưng tuyệt thế đó lại đột nhiên nâng chén rượu tán thưởng.
Rất nhiều năm trước, văn sĩ áo trắng từng tình cờ xuất kiếm cắt đứt một chiếc khăn che mặt, chứng kiến một cô gái tuyệt thế. Ngay khoảnh khắc thấy gương mặt của cô, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là: Mỹ nhân nên như vậy. Rất nhiều năm sau cuối cùng những lời này cũng lại vang lên trong đầu hắn.
Mỹ nhân, nên như vậy.
Văn sĩ áo trắng nhẹ nhàng buông chén rượu xuống: “Tư Không thành chủ, ta thu hồi lời vừa nói. Bách Hoa hội năm nay là lần khác biệt nhất so với bao năm ta từng tham dự. Tuyết Nguyệt thành không hổ danh Tuyết Nguyệt thành.”
“Hả?” Tư Không thành chủ hơi ngạc nhiên, nhìn theo ánh mắt văn sĩ áo trắng, chứng kiến bóng người áo lục kia, gật đầu như đang suy nghĩ gì đó. “Là cô bé đó à, đúng là một mỹ nhân.”
Văn sĩ áo trắng phe phẩy cây quạt, thuật miệng ngâm nga: “Tuyết thành có giai nhân, trăng gió không tì vết.”
Hai câu này hắn nói rất nhỏ, nhưng cô gái áo lục lại đột nhiên ngẩng đầu, mỉm cười về phía văn sĩ áo trắng, rõ ràng là nghe thấy lời trò chuyện bên này.
Văn sĩ áo trắng ngạc nhiên, sau đó mỉm cười: “Xem ra còn là một mỹ nhân khó lường.”
“Đương nhiên rồi. Ngươi cũng biết sư phụ cô bé đấy, là Tề Thiên Trần.” Tư Không Trường Phong thản nhiên nói.
Văn sĩ áo trắng kinh ngạc, hạ giọng nói: “Giám sát chính của Khâm Thiên giám?”
“Đúng vậy.” Tư Không Trường Phong gật đầu; “Cô bé ấy là con gái của Diệp Khiếu Ưng, chắc ngươi từng gặp nó rồi.”
“Là đứa bé đấy à.” Văn sĩ áo trắng gật đầu, thần sắc tiếc nuối: “Đúng là ta từng gặp cô bé này, lúc đó nó mới ra đời, tất cả mọi người đều cảm thấy nó không sống nổi. Sao cô bé lại ở Tuyết Nguyệt thành, chẳng lẽ ngươi chữa được cho nó rồi à?”
Tư Không Trường Phong nhẹ nhàng lắc đầu. Văn sĩ áo trắng cau mày tiếp tục uống rượu, không nói gì nữa.
Tiêu Sắt và Đường Liên bên dưới cũng thấy Diệp Nhược Y mặc áo lục, hai người đưa mắt nhìn nhau, nôn nóng đảo mắt qua một hồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lôi Vô Kiệt đâu, chắc đã bị Kiếm Tiên quản thúc, không cách nào xuống núi.
“Tiêu Sắt thật không ngờ ngươi lại quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của Lôi Vô Kiệt.” Đường Liên cười nói.
Tiêu Sắt lại chẳng hề nể mặt: “Ta cũng rất quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của đại sư huynh, chẳng hay gần đây Thiên Nữ Nhụy trong Mỹ Nhân trang kia có viết thư cho ngươi không?” Sau khi nói xong Tiêu Sắt lại phát hiện không có tiếng trả lời, quay đầu nhìn sang không ngờ lại phát hiện đại sư huynh ngày thường nghiêm túc không nói năng tùy tiện lúc này mặt lại đỏ như bị lửa đốt, bỗng cảm thấy buồn cười.
Thế nhưng ở một hướng khác, hai vị công tử họ Đoàn tự xưng phong nhã cũng chứng kiến Diệp Nhược Y. Vị công tử Đoàn Tuyên Dịch phe phẩy quạt, ánh mắt tỏa sáng như chim ưng: “Tuyên Hằng, vị cô nương kia là sư muội của ngươi à?”
Đoàn Tuyên Hằng đưa mắt nhìn sang, lắc đầu;” Hình như chưa từng gặp cô gái này. Chắc là đệ tử thế gia nào tới xem lễ hội.”
Đoàn Tuyên Dịch xếp quạt lại, tiện tay cầm một chén rượu đi tới: “Chờ vi huynh lên đánh trận đầu.”
Ánh mắt Tiêu Sắt lạnh băng: “Đại sư huynh.”
Đường Liên gật nhẹ đầu, búng ngón tay. Chỉ thấy chén rượu trong tay Đoàn Tuyên Dịch đột nhiên nổ tung, rượu bay tứ phía. Đoàn Tuyên Dịch cau mày, đột nhiên duỗi tay, rượu trong ly đang nở rộ như đóa hoa đột nhiên ngưng đọng giữa không trung!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT