Lôi Vô Kiệt sửng sốt: “Ta gặp rồi? Sao ta không nhớ?” Hắn nhìn sang phía Tiêu Sắt nhưng lại phát hiện Tiêu Sắt vẫn ôm vẻ mặt thản nhiên uống rượu, dường như không hề ngạc nhiên gì trước chuyện này. Lôi Vô Kiệt không nhịn được bèn hỏi: “Tiêu Sắt? Ta từng gặp thật à?”
Tiêu Sắt gật đầu: “Ngươi không chỉ gặp vị Tửu Tiên trong truyền thuyết này rồi, ngươi còn uống Tang Lạc, Tân Phong, Thù Du, Tùng Lao, Trường An, Đồ Tô, Nguyên Chính, Quế Hoa, Đỗ Khang, Tùng Hoa, Thanh Văn, Bàn Nhược tổng cộng mười hai chung rượu cùng với một bình Phong Hoa Tuyết Nguyệt.”
Lôi Vô Kiệt kinh hãi nhảy dựng lên từ chỗ ngồi: “Là hắn?”
Đường Liên mỉm cười: “Thật ra từ khi ngươi nói mình uống một bình Phong Hoa Tuyết Nguyệt, cảnh giới lập tức tăng thêm vài tầng, ta đã đoán người đó là sư phụ. Nhưng mãi đến hôm nay uống mấy bình rượu này mới dám xác nhận, nhưng sư phụ...” Đường Liên quay đầu nhìn tiểu nhị ngồi bên quầy, mỉm cười lười biếng.
“Đại thành chủ đã rời thành đi rồi, nói là đi tìm một loại thuốc dẫn rượu cuối cùng, để ủ Mạnh Bà Thang.” Tiểu nhị nói.
“Không biết kiếp sau nàng là ai, uống canh quên hết chuyện ba đời. Trên đời này thật sự có thứ rượu như Mạnh Bà Thang ư?” Đường Liên thì thào nói.
“Năm xưa đại thành chủ một tay cầm đao một tay cầm kiếm, dùng đao kiếm trên tay tung hoành khắp giang hồ nhưng lại không được đưa tên vào Đao Tiên, Kiếm Tiên mà được xưng là Tửu Tiên. Còn cố ý tới Điêu Lâu Tiểu Trúc ở Thiên Khải thành, dùng bảy chung rượu Tinh Dạ đánh bại Thu Bạch Lộ nổi danh thiên hạ. Rượu mà người như vậy muốn ủ, cuối cùng sẽ ủ được thôi.” Tiểu nhị nói.
Đường Liên đi ra cửa, nhìn về xa xăm thở dài: “Mấy năm nay luôn cảm thấy sư phụ thật tiêu sái nhưng có lúc lại tâm sự nặng nề. Tên đệ tử ta đây lại chẳng giúp được gì cho ông ấy.”
Lôi Vô Kiệt cũng bước tới vỗ vai Đường Liên: “Yên tâm đi, Bách Lý thành chủ là người ra sao? Cho dù không phải thiên hạ đệ nhất thì cũng gần thế.”
Đường Liên cười khổ: “Có một số thứ không phải chỉ suy xét bằng võ công được.”
“Đại sư huynh, hôm nay ngươi có tâm sự à.” Lôi Vô Kiệt nhìn vào mắt Đường Liên, như đang suy tư.
Đường Liên xách một bầu rượu, nhảy lên trên mái hiên: “Ta sinh ra trong chi chính của Đường môn, là đệ tử của trưởng lão Đường môn Đường Liên Nguyệt. Vốn tưởng sẽ sinh tại Đường môn, chết tại Đường môn, thế nhưng đột nhiên bị đưa tới Tuyết Nguyệt thành, còn bái Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân nổi danh thiên hạ làm sư phụ. Bọn họ nói với ta, phải ở đây đợi một người. Nhưng ta đã đợi sáu năm rồi.”
“Ngươi nhớ Đường môn à?” Tiêu Sắt cũng bước ra cửa.
“Không.” Đường Liên lắc đầu: “So với Đường môn, ta thích Tuyết Nguyệt thành hơn. Nhưng ta muốn biết lý do sống của mình.”
Tiêu Sắt cười lạnh: “Người của Đường môn luôn như vậy. Từ khi sinh ra đã bị giao phó quá nhiều sứ mệnh, cho nên mỗi người đều sống quá mệt mỏi. Chuyện của Bách Lý Đông Quân ngươi cũng lo, sứ mệnh của Đường môn ngươi cũng chẳng thể quên. Nhưng thế gian này có bao người như vậy, cuộc sống mỗi ngày chẳng qua là để mình tiếp tục sống, lấy đâu ra nhiều việc cần nghĩ như vậy?”
Đường Liên nhấp một ngụm rượu, hỏi ngược lại: “Thế thì sao ngươi ở lại Tuyết Nguyệt thành, vì tám trăm lượng kia thật à?”
Tiêu Sắt nhảy dựng lên, ngồi bên cạnh Đường Liên: “Ta đã nói bao lần rồi, là tám trăm vạn lượng.”
“Nếu thật sự có nhiều tiền như vậy, ngươi định làm gì?” Đường Liên mặc kệ Tiêu Sắt nói thật hay nói dối, hỏi theo.
“Chiêu binh mãi mã, đạp vỡ Thiên Khải thành!” Tiêu Sắt đoạt lấy rượu trong tay Đường Liên uống một hơi cạn sạch, ném bầu rượu về phía Lôi Vô Kiệt ở dưới lầu.
Lôi Vô Kiệt giơ tay bắt lấy bầu rượu kia, cười nói: “Vậy ta đi cùng ngươi.”
“Đi theo ta làm gì?” Tiêu Sắt nhíu mày.
“Ngươi đi theo ta tới Tuyết Nguyệt thành, ta sẽ theo ngươi tới Thiên Khải thành!” Lôi Vô Kiệt trả lời rất nghiêm túc.
Tiêu Sắt cười: “Được!”
Đường Liên do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Ngươi thật sự không phải người ta đang đợi?”
Tiêu Sắt trừng mắt với hắn: “Ai muốn một đại lão gia như ngươi chờ!”
Đường Liên cả giận: “Ngươi dám trừng mắt với đại sư huynh? Ta đánh ngươi phát khóc bây giờ?”
Tiêu Sắt chẳng hề sợ hãi: “Ngươi chỉ biết đánh một người không có võ công à? Có dám đọ cái khác không?”
“Đọ thì đọ? Ta sợ ngươi chắc? Đạp Vân thì ghê gớm lắm à? Ngươi nghe tới Nhất Túy Thiên Lý mà Tửu Tiên sáng tạo ra chưa? Có dám thử không?” Đường Liên tưởng Tiêu Sắt định đọ khinh công, vẻ mặt khinh thường cười đáp.
Nhưng Tiêu Sắt lại đột nhiên vỗ mái hiên: “Ai nói muốn đọ khinh công, chúng ta đọ rượu! Tiểu nhị, đưa rượu lên!”
Tiểu nhị vẻ mặt lười nhác kia đã cầm theo một vò rượu xuất hiện sau lưng hai người, hắn mở nắp bình, hương rượu tỏa khắp bốn phương.
“Đây là rượu gì?” Tiêu Sắt ngửi một chút, không khỏi vui mừng.
Hai mắt Đường Liên cũng tỏa sáng: “Là một trong bảy bình rượu Tinh Dạ mà sư phụ đã ủ, Khai Dương!”
Hai người lập tức cầm chén ngồi xuống đọ rượu. Thật hiếm khi Lôi Vô Kiệt không tham gia náo nhiệt, đi tới một gốc cây ven đường hái một chiếc lá, đặt lên môi thổi.
Giai điệu miên man mà âu sầu lạnh lẽo, chính là khúc nhạc Lý Hàn Y và Tiêu Sắt đã từng thổi.
Bộ chuyển hồi lang, bán lạc mai hoa uyển vãn hương. Khinh vân bạc vụ, tổng thị thiểu niên hành nhạc xử. Bất tự thu quang, chích dữ ly nhân chiếu đoạn tràng." Tiếp đó thân hình từ từ đổ ra sau, hai mắt nhắm lại, đã say tới mê man.
Lôi Vô Kiệt ném chiếc lá đi, tung người nhảy lên nóc nhà cười nói: “Xem ra đại sư huynh thắng rồi?”
Nhưng Đường Liên không lên tiếng.
Lôi Vô Kiệt đi tới nghiêng người thăm dò, cuối cùng lại nghe thấy tiếng ngáy nhẹ nhàng, nhìn kỹ lại mới phát hiện Đường Liên đã ngồi đó ngủ thiếp đi từ lúc nào.
“Đại sư huynh giỏi thật, say cũng không chịu nằm xuống.” Lôi Vô Kiệt tán thưởng, thế nhưng trong lòng lại hơi thất vọng. “Lại quên hỏi hắn lai lịch của cô gái áo lục rồi.”
Đang lúc Lôi Vô Kiệt cực kỳ hối hận, đột nhiên sau lưng nổi lên một cơn gió mạnh. Hắn lập tức quay đầu lại, chỉ thấy một bóng đen lướt qua trước mắt, tung người nhảy vài lần đã tới trên nóc nhà phía xa.
Có người muốn nhân ban đêm xông vào Tuyết Nguyệt thành?
Lôi Vô Kiệt cau mày, phát hiện bên dưới cũng có vài bóng đen đang nhanh chóng hành động. Hắn hiểu đây chính là Mạng Nhện của Tuyết Nguyệt thành. Mạng Nhện rải rác khắp các ngóc ngách, bất luận là ai bước vào thành Hạ Quan, tên là gì, lai lịch ra sao, bọn họ đều nắm giữ rõ ràng. Nhưng đại đa số thời điểm bọn họ chỉ quan sát chứ không ra tay. Cũng như lần trước Lôi Vô Kiệt và Lý Phàm Tùng của núi Thanh Thành, tuy hành tung bị nắm giữ nhưng Mạng Nhện lại không hiện thân. Lúc này bọn họ xuất quan chứng tỏ vị bên trên chắc chắn là khách không mời mà tới. Tuy mình cũng từng là khách không mời mà tới, nhưng ít nhất cũng tới giữa ban ngày ban mặt, tới quang minh lỗi lạc, huống chi giờ mình đã là môn nhân của Tuyết Nguyệt thành, theo lý lúc này cũng nên ra tay.
Lôi Vô Kiệt lập tức suy nghĩ một chút rồi vội vàng tung người đuổi theo. Nhưng tốc độ của người nọ quả thật rất nhanh, với khinh công của Lôi Vô Kiệt cũng chỉ có thể miễn cưỡng không bị bỏ xa. Mạng Nhện bên dưới không hổ là cao thủ truy tung của Tuyết Nguyệt thành, đã sắp đuổi kịp. Nhưng sau khi đuổi được ba dặm Lôi Vô Kiệt lại phát hiện những Mạng Nhện vốn đang bám sát lại đột nhiên bỏ đi. Trong lòng hắn thầm buồn bực, chẳng lẽ những người này thấy ta đuổi theo nên để cái chuyện khổ cực này lại cho ta? Nhưng khi nhìn kỹ lại, cuối cùng hắn cũng hiểu.
Hướng người này đi tới không phải Tuyết Nguyệt thành, mà là...
Thương Sơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT