Tiêu Sắt ôm Tư Không Thiên Lạc hạ xuống đất, Lôi Vô Kiệt vung trường kiếm ngăn trước mặt họ.

“Sư tỷ sao rồi?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

Tiêu Sắt bắt mạch cho cô, nhíu mày nói: “Thương thế không nhẹ nhưng tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng, sư phụ.”

Cơ Nhược Phong và Cơ Tuyết đi tới nhận lấy Tư Không Thiên Lạc, Cơ

Nhược Phong nhìn Vô Tâm, trầm giọng nói: “Tiểu tử này bị luyỆn thành Kim Thân dược nhân, không dễ đánh.”

Tiêu Sắt hỏi: “Thế nào là Kim Thân dược nhân?”

Cơ Nhược Phong đáp: “Là dược nhân tốt nhất mà dược nhân thuật của Tây Sở có thể luyỆn được, cần phôi thuốc mạnh nhất, thuốc dẫn tốt nhất, kỹ thuật cực hạn nhất. Quan trọng hơn nữa, phải là hòa thượng, nếu hòa thượng có Phật tâm thì Phật nhập Ma, thành Kim Thân dược nhân, có thể

nói là vô địch.”

Trong lúc nói chuyỆn Vô Tâm đã lao tới, vung ống tay áo quấn lấy Tâm kiếm của Lôi Vô Kiệt. Lôi Vô Kiệt đột nhiên xoay mình, trường kiếm vung lên, cố gắng lật cả người Vô Tâm lại.

Vô Tâm thuận theo thế xoay kiếm nhảy lên không trung, cúi đầu nhìn Lôi Vô Kiệt, ánh mắt lóe lên ánh sáng tím. Lôi Vô Kiệt cả kinh, chỉ cẩm thấy ngay sau đó có một luồng khí thế cường đại ép thẳng xuống. Nửa mắt cá chân của hắn chìm xuống đất, giơ kiếm lên cố gắng chống đỡ.

“Hòa thượng, lưu chút tình cảm đi!” Lôi Vô Kiệt gầm lên một tiếng, tung kiếm hất văng Vô Tâm rồi nhảy lên khỏi mặt đất, chém thẳng xuống, kiếm hoa tung bay, chớp mắt đã múa thành trăm đóa ngàn đóa.

Vô Tâm khoát tay, một cái chuông khổng lồ hiện ra chặn Tâm kiếm của Lôi Vô Kiệt. Lôi Vô Kiệt há miệng thở hổn hển: “Tiêu Sắt!”

Vừa dứt lời, một côn đã đánh xuống.

Bàn Nhược Tâm Chung kia bị đập nát bấy.

Tiêu Sắt hạ xuống đất, tay tái vạch một cái, một hình bát quái hiện ra, giơ

tay xuất chưởng đánh lên ngực Vô Tâm. Vô Tâm bị đánh lui về phía sau ba bước, ánh mắt lóe lên sắc đỏ. Hắn đột nhiên quát lớn, áo đen trên người bị

chấn nát bấy, để lộ bộ tăng bào trắng phau như tuyết ở bên dưới. Cái đầu

trọc lốc nhưng tuấn tú của hắn tắm ánh trăng, càng thêm mỹ lỆ tuyỆt trần, còn đôi mắt đo bừng tô điểm thêm vài phần yêu mị.

“Ngươi định dùng tâm pháp Đạo môn kêu gọi thần trí của hắn?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

Tiêu Sắt gật đầu một cái: “Đúng vậy, nhưng hình như hoàn toàn ngược lại.”

Lôi Vô Kiệt nhìn Vô Tâm, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt; “Hắn nổi giận rồi?”

Vô Tâm ngẩng đầu lên, giậm mũi chân, thân hình đã lao tới bên cạnh Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt. hắn giang hai tay như đại bàng giương cánh, mỗi tay nắm lấy cổ một người, đập thẳng xuống đất. Bụi mù tung tóe, Vô Tâm không nhân cơ hội truy kích mà như đang kinh ngạc, trực tiếp lui lại.

Bụi mù tan đi, nửa thân trên của Lôi Vô Kiệt đã không còn mảnh áo nào, bắp thịt khắp người như bị lửa đốt, toát ra màu đỏ rực, con ngươi cũng hóa thành màu đỏ lửa như Vô Tâm. Hắn lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Đã lâu không dùng võ công này, lại cảm thấy không quen.”

Hỏa Chước thuật, Nghiệp Hỏa cảnh!

Diệp Nhược Y cau mày khó hiểu, Hỏa Chước thuật là tự thiêu đốt bản thân cưỡng ép tăng cường lực lượng võ học, có trợ giúp rất lớn đối với các loại võ công quyền pháp chưởng pháp. Tuy võ học của Lôi gia bảo, chỉ pháp quyền pháp đều là tuyỆt kỹ trong thiên hạ, nhưng rõ ràng Lôi Vô Kiệt tu luyỆn kiếm thuật thâm sâu hơn. Vì sao trong lúc sinh tử tồn vong này Lôi Vô Kiệt lại định bỏ kiếm dùng quyền?

Tiêu Vũ hỏi Long Tà: “Sao đại gia trường còn chưa tới?” Long Tà hạ giọng trả lời: “Đại gia trường bị cuốn lấy rồi.” Tiêu Vũ kinh ngạc: “Tên Tô Mộ Vũ kia lợi hại đến vậy à?”

Long Tà gật đầu: “Căn cứ theo do thám báo cáo lại, ban đầu Tô Mộ Vũ và đại gia trường giao chiến ngang cơ. Nhưng cuối cùng đại gia trường thắng.

Song ngay lúc này tên thành chủ mới của Vô Song thành chạy đến, còn có hai đạo sĩ của núi Thanh Thành đến. Võ công của hai đạo sĩ đó cũng không kém, trong thời gian ngắn đại gia trường không thoát thân được.”

“Khâm Thiên giám với Bạch Vương phủ còn chưa chịu an phận.” Tiêu Vũ sắc mặt tái xanh: “Đại tổng quản đâu?”

“Đại tổng quản... không thấy.” Sau lưng Long Tà đã toát mồ hôi lạnh. “Không thấy là sao?” Tiêu Vũ lạnh lùng hỏi.

“Vốn đại tổng quản đi tìm Tuyên Phi nương nương và Cô Kiếm Tiên, nhưng dọc đường hắn bỏ rơi người của chúng ta, tự mình hành động. Cho nên bây giờ chúng ta cũng không biết hắn đang ở đâu./” Long Tà run rẩy nói.

“Được rồi, bắn tên lên trời để đại tổng quản tới đây.” Tiêu Vũ nhìn Vô Tâm đột nhiên chìm vào tĩnh lặng kia, trong lòng thoáng chút bất an.

Lôi Vô Kiệt thấy Vô Tâm ngây ra tại chỗ, trong lòng vui mừng: “Quả nhiên ta đoán không sai, nếu muốn kêu gọi thần trí của hắn, phải cho hắn thấy một số thứ trong ký ức. Hắn rất xa lạ với kiếm pháp của ta nhưng lại rất quen thuộc với môn công phu này. Xem quyền!”

Vô Phương quyền, quyền chưa tới, khí đã tới.

Sau đó bộ tăng bào màu trắng của Vô Tâm chỉ bị gió lay một chút.

“Ta thật sự muốn tóm ngươi đi chế thành dược nhân.” Tiêu Sắt cảm thán từ tận đáy lòng.

Vô Tâm tung người nhảy tới, xuất chưởng đánh xuống. Lôi Vô Kiệt lập tức sử dụng hết võ học trên người, Kinh Thần chỉ, Vô Phương quyền, thậm chí là Hải Vận học trộm ở chỗ đại sư huynh Đường Liên, nhanh chóng giao đấu với Vô Tâm.

Tiêu Sắt đứng ở bên cạnh không nói gì, chỉ nhìn bọn họ giao đấu.

Lôi Vô Kiệt cả giận nói: “Tiêu Sắt, ta vốn đâu có đánh được hắn. Trước kia đã không đánh nổi nữa là bây giờ, ngươi có thể đừng đứng xem được không?”

Tiêu Sắt nhìn tiết tấu quyền pháp của Vô Tâm, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

Lần đầu tiên bọn họ gặp hòa thượng này, từ trong quan tài bò ra, phong hoa tuyỆt đại!

Bọn họ và hòa thượng này kết bạn, gặp phải ‘trường cung truy mỆnh, bách quỷ dạ hành’.

Hòa thượng truyền võ nghỆ cho bọn họ, rồi khẳng khái chịu chết.

Hòa thượng phế bỏ võ công trên người, ngược lại nhận được thần thông của Phật môn.

Sau đó xuất hiện trong thời khắc mấu chốt, cứu mình giữa lúc sinh tử.

Một hòa thượng có thể nói là phong hoa tuyỆt đại, tính hết lòng người như vậy, sao lại trở thành một dược nhân? Sao lại bị người ta hãm hại lợi dụng?

Nếu hắn muốn chạy trốn, có ai ngăn được hắn? Nếu hắn muốn chết, ai có thể biến hắn thành thế này?

Chỉ có một khả năng, hắn đồng ý để người khác lợi dụng, là cố tình để mình rơi vào trong giam cầm.

Như vậy chắc chắn hắn sẽ để lại đường lui như mình, một hòa thượng như

vậy chắc chắn đã tính trước con đường của mình. ChuyỆn vì sao hắn lại làm vậy e là chỉ có bản thân hắn biết, thế nhưng hắn chuẩn bị đường lui ra sao, lúc này cần dùng cách gì để cởi trói cho hắn? Mình có nghĩ ra không?

Trong Thiên Khải thành, ai có thể giữ đường lui của hắn? Hắn có thể tin tưởng ai?

Là mình, và Lôi Vô Kiệt.

Tiêu Sắt kinh ngạc, người cứu được Vô Tâm chỉ có thể là bọn họ? Như

vậy... trong đầu Tiêu Sắt lóe lên một ý tưởng. Hắn cao giọng hô: “Lôi Vô Kiệt, dùng môn võ công đó!”

Lôi Vô Kiệt xuất quyền đánh bật Vô Tâm ra, hơi nước trên người dâng lên như chìm vào trong tiên cảnh. Hắn thở từng ngụm lớn, thi triển một thức mở đầu của quyền pháp vô cùng đơn giản.

Tiểu tăng bảy tuổi của Thiếu Lâm tự cũng biết, Đại La Hán Quyền!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play